Trên đời này, không thiếu người có tên Tang Dung, càng không thiếu người có tính cách giống với cô ta, mà anh… đối với cô ta, cũng chỉ xem là thú vui giữa chừng đứt gánh, chẳng có gì hết.
Vì không muốn tranh cãi thêm với ông cụ, Thẩm Thức nói mình còn bận việc ở công ty để rời đi trước. Nào ngờ vừa mới xoay người, đã thấy Tang Dung đứng ở trước cửa, mặt lạnh nhìn anh.
Thẩm Thức sững sờ, không ngờ lại gặp cô ở đây. Tâm tình anh nhảy dựng, cảm thấy hốt hoảng.
Cô đứng ở đó lâu chưa? Không phải đã nghe thấy hết những lời anh nói rồi đấy chứ?
Chợt anh nhớ ra mối quan hệ của hai người hiện giờ, đã chẳng còn liên quan đến nhau. Mà anh với Tang Dung, vấn đề này trước kia đã rõ như một, cần gì phải che giấu.
Thế nhưng khi đứng trước mặt cô, Thẩm Thức cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng anh bứt rứt đến khó chịu.
Tang Dung lạnh lùng liếc nhìn anh một chút rồi rời ánh mắt ra hướng khác, dáng vẻ bình thản, nhàn nhạt cất lời chào hỏi:
“Thẩm đại thiếu gia!”
Không phải là Thẩm Thức hay bất kì một cái tên quen thuộc khác, mà là Thẩm đại thiếu gia.
Nghe chói tai thật.
Thẩm Thức nhíu mày, gật đầu xem như đáp lại, trong lòng vẫn canh cánh về cách gọi, nói trắng ra là không vui.
Tuy không phải là lần đầu tiên cô gọi anh với danh xưng kia, nhưng đây là lần đầu tiên anh để ý đến cách gọi đó.
Cảm thấy càng ngày càng xa cách.
Thẩm Thức không tự chủ được mà chăm chú quan sát vẻ mặt của Tang Dung, trong lòng trông đợi sự biến hoá trên gương mặt xinh đẹp đến động lòng người ấy, kết quả người ta mí mắt cũng chẳng buồn nhấc nhìn anh, chỉ lạnh nhạt lướt qua đi tới chỗ Thẩm lão gia.
"Ông nội!"
Tang Dung nhẹ nhàng gọi một tiếng, khác hẳn với lúc chào hỏi anh.
Thẩm Thức liếc nhìn thấy nụ cười tươi trên môi cô, lòng anh ẩn ẩn đau đớn, tim như bị ai đó bóp chặt.
Trước kia, Tang Dung sẽ gọi anh bằng chất giọng vừa mềm mại vừa dễ nghe, chứ không phải kiểu xa cách như vừa nãy.
Càng không lờ anh đi.
Cô tựa như một chú chỏ nhỏ, quấn quýt không rời chân anh. Chỉ cần anh tỏ ra quan tâm một chút, cũng khiến cô vui vẻ cả ngày.
Thẩm Thức khẽ cau mày, sự buồn bực trong lòng chẳng cách nào đánh bay.
Thẩm lão gia còn đang tức giận với Thẩm Thức, vừa nhìn thấy Tang Dung đến, ông cụ liền thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.
"Tiểu Dung đến rồi đấy à? Nhanh qua đây với ông!"
Tang Dung khẽ mỉm cười, bước đi nhẹ nhàng tiến tới chỗ ông cụ. Sự xinh đẹp và thanh thoát đến từ cô khiến cho Thẩm Thức ngơ ngẩn nhìn ngắm.
Thẩm lão gia liếc mắt thấy thằng nhóc cháu mình đang nhìn về phía người con gái bị nó hủy hôn một cách ngây ngốc, ông cụ cười khinh: “Sao chưa đi đi! Anh bảo có việc cần giải quyết còn gì!”
Thẩm Thức chẳng hề để tâm tới lời ông cụ nói, chỉ đáp lại qua loa, ánh mắt nóng bỏng trần trụi rơi trên người cô.
Tang Dung cảm thấy ai đó phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nâng mắt nhìn quanh, kết quả lại chạm phải ánh mắt của anh. Tang Dung giật mình, ngay lập tức quay mặt đi lảng tránh, khẽ cúi đầu để mái tóc dài che đi nửa gương mặt.
Khi thấy Thẩm Thức ở nơi này, cô rất ngạc nhiên, thầm suy nghĩ phải dùng cách nào để đứng trước mặt Thẩm Thức, cô sẽ không bị lay động trước nam nhân tuyệt tình kia.
Nhưng khi nghe được những lời anh nói, đứng trước mặt anh, đối điện với ánh mắt lạnh lẽo kia, cô nhận ra, mình có bao nhiêu sự bình tĩnh.
Có lẽ, sau khi thật tâm buông bỏ một người, thì người ấy đối với cô, cũng chẳng có chút phân lượng nào trong tim.
Chỉ là khi nãy, cô không cẩn thận mà đυ.ng phải ánh mắt lạnh băng kia, theo thói quen của ngày trước mà tránh đi.
Tang Dung cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô lại chẳng thể nào nhếch môi lên nổi.
Thẩm lão gia nhận thấy ánh mắt của Thẩm Thức chưa từng rời khỏi người Tang Dung từ khi cô bước vào căn phòng này, còn Tang Dung lại né tránh như không hề hay biết gì.
Ông cụ sống hơn nửa cái đời người rồi, làm sao không đoán ra được ánh mắt của Thẩm Thức nhìn Tang Dung là ý gì. Chỉ là bây giờ thằng nhóc này còn cố chấp, không chịu thừa nhận, ông cụ cũng không muốn tốn công phí sức, cứ để mặc vậy, xem như cho thằng nhóc kiêu ngạo đó một bài học.
Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng trong căn phòng, ông cụ nói với Tang Dung: “Tiểu Dung, nay ông đã dặn người làm nấu món toàn món con thích rồi đấy, nhanh đi ăn thôi kẻo nguội mất.”
Tang Dung nghe thế, cười nói: “Con cũng thấy đói rồi, ông cháu mình đi ăn thôi ông!”
Thật ra trước khi đến đây, thím Lưu đã làm cháo yến mạch cho Tang Dung, bà bảo thấy cô ở phòng tranh suốt, ăn uống không đúng giờ giấc gì cả, sợ cô ngã bệnh nên bà bắt cô phải ăn hết cháo bà nấu, không thì bà nhất định sẽ cản cô, không cho cô đi.
Bất đắc dĩ Tang Dung chỉ có thể cố gắng nhồi nhét vào bụng, tuy rằng cô không hề thích nó chút nào.
Bây giờ cô vẫn còn thấy no, thế nhưng lời nói nhiệt tình của Thẩm lão gia làm cô cảm thấy ấm áp, cho nên cô không thể từ chối nó.
Tang Dung đứng dậy, dìu Thẩm lão gia bước đi, lúc đi ngang qua người Thẩm Thức, anh bỗng nhiên quay qua, cùng cô dìu ông cụ.
Ngạc nhiên trước hành động của Thẩm Thức, xong Tang Dung mặc kệ, không hề mở miệng nói câu nào, còn ông cụ lại mở miệng châm chọc:
“Thẩm đại thiếu gia, hôm nay cũng biết giúp đỡ lão già này rồi cơ à?”
Thẩm Thức cười khẩy, “Chẳng qua tiện đường, với lại từ sáng đến giờ con cũng chưa ăn gì!”
Ông cụ cũng chẳng vừa, đáp lại: “Việc công ty quan trọng hơn bữa ăn này đó! Chẳng phải lúc nãy anh bảo không có thời gian để nói chuyện cùng lão già này à?”
“Người ta thường nói, có thực mới vực được đạo mà! Chẳng qua chỉ là bữa ăn, ông đâu cần keo kiệt với con đến thế!”
Thẩm Thức nhún vai, gương mặt cực gợi đòn.
Tang Dung ở bên nghe hết cuộc đối thoại của hai người, cô chọn cách im lặng, vờ như người điếc.
Cho đến khi vào phòng ăn, cuộc nói chuyện của hai ông cháu mới dừng lại.
Đúng như ông cụ nói, trên bàn ăn toàn những món mà Tang Dung thích ăn, chỉ tiếc là cô đã no, nên ăn có chút ít.
Ông cụ thấy Tang Dung không mấy động đũa, vì vậy liền hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?”
Tang Dung lắc đầu, cuống quýt trả lời: “Dạ không phải đâu ạ! Con vẫn đang ăn mà ông!” Nhìn thấy món cá hấp gần đó, cô vội nói: “Để Tiểu Dung gắp cá cho người ăn nha!”
Thẩm lão gia cười tít mắt, gật đầu nhìn cô:
“Tiểu Dung nhà ta luôn biết chăm sóc người khác, thằng nào mà bỏ lỡ thì thằng đó đúng là ngu dốt!”
Thẩm Thức làm sao nghe không hiểu. Đúng là ông của anh, ăn uống cũng không quên nói đểu người khác một hai câu.
Rốt cuộc thì, Thẩm lão gia, ông là ông nội của ai vậy?
Thẩm Thức chẳng muốn đôi co nữa, gắp một miếng đậu xào bỏ vào miệng, cảm thấy vị của nó nhạt toẹt, chẳng ngon bằng thức ăn mà Tang Dung vẫn hay làm cho anh.
Anh nhớ tới lúc trước toàn là Tang Dung làm đồ ăn cho anh, cô biết khẩu vị của anh, biết anh ghét món nào, thích món nào, nên việc hôm nay sẽ ăn món gì, anh chưa từng nghĩ đến.
Nhìn đĩa cá hấp được đang được Tang Dung tỉ mỉ gỡ từng miếng cá ra, sau đó được đưa đến trước mặt ông nội mà anh cảm thấy thật khó chịu.
Thẩm Thức cũng thích ăn cá, nhưng ngại nhả xương, anh giống với ông nội anh ở điểm này, thế nên ở trên bàn ăn Tang Dung luôn để ý giúp anh, luôn gỡ cho cả anh và ông nội. Thế nhưng bây giờ anh chờ mãi cũng không thấy cô gắp cho mình một cái gì, còn ở trước mặt anh cười cười nói nói.
Anh chợt thấy giận dữ, như kiểu đè nén đã lâu, để đũa xuống bàn tạo nên tiếng động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tang Dung.
Bởi vì tiếng động khá lớn, Thẩm lão gia quay lại nhìn anh, thấy sắc mặt không tốt của Thẩm Thức, ông cụ thắc mắc:
“Sao thế? Chẳng lẽ đồ ăn lại không hợp khẩu vị?”
Thẩm Thức trầm mặc, mím môi đáp: “Không phải!”
Ông cụ nghe vậy, liếc xéo một cái liền không quan tâm nữa, quay sang vừa thưởng thức món cá, vừa tán gẫu với Tang Dung.
Thấy cô chuẩn bị gắp thêm cho ông cụ mà không hề chú ý tới mình, Thẩm Thức bực bội, buột miệng nói:
“Tang Dung, tôi cũng muốn ăn cá!”
Bàn tay đang gỡ miếng cá của cô run lên, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu nhìn anh, khẽ nói: “Vậy thì anh ăn đi, nói với tôi làm gì?”
“Cô gỡ cho tôi đi!”
Thẩm Thức hờn dỗi đòi hỏi, chỉ là anh không hề hiểu rằng, phụ nữ sau khi triệt để từ bỏ, sẽ đối xử với người mà họ từng yêu sâu đậm như thế nào.
Tang Dung cười lạnh, cô ở trước mặt ông cụ Thẩm, chẳng hề kiêng dè mà đáp trả:
“Thẩm đại thiếu gia, hình như anh đã quên rồi thì phải. Để tôi nhắc cho anh nhớ nhé! Tang Dung tôi sớm đã chẳng còn dính líu gì tới anh nữa rồi, một xu quan hệ cũng không có! Hôm nay tôi đến, là gặp ông nội, chứ không phải tới gặp anh! Xin anh đừng hiểu lầm!”