Trúc Mã Cố Chấp Vừa Điên Lại Vừa Chiều Chuộng

Chương 30:

Người kia chỉ tùy ý liếc Hình Đằng một cái, lại cười như không cười với Giản Thất Nam: “Aiz, bạn của cậu thật tốt.”

Giản Thất Nam nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của người kia, nghĩ thầm người này bị bệnh gì vậy?

Nhưng khuôn mặt đó lại như đã thấy qua ở đâu.

Hình Đằng hỏi: “Quen biết?”

Giản Thất Nam nhớ không ra: “Không biết.”

Cơm nước xong Hình Đằng nói muốn đưa cậu về, Giản Thất Nam thoái thác nói mình lát nữa còn có việc khác, giờ chưa về nhà, Hình Đằng đương nhiên cũng nhìn ra được ý cậu, chỉ là cười cười không nói rõ.

Vì thế Giản Thất Nam liền đi bộ trên phố nửa tiếng, vội vội vàng vàng về nhà cho mèo ăn, sau đó đúng giờ chụp hình gửi cho Tần Lộ Diên.

L: Cậu chăm mèo gầy rồi.

Nam: Gầy cái rắm, mới cho ăn có ba ngày, sao mà nhìn ra gầy hay không được?

L: Có thể, cậu không quan tâm tới nó.

Nam: Sao anh đánh rắm nhiều vậy?

L: Ừ, chuyện này tôi biết.

Nam: A.

Cậu đem điện thoại bỏ vào túi, xách theo túi đựng rác xuống lầu bỏ rác, thuận tiện đi siêu thị mua hai hộp thuốc lá, lúc về còn chưa đi tới cổng tiểu khu đã mơ hồ cảm giác có người đi theo, cậu thả chậm bước chân, cảnh giác quay đầu lại nhìn xem, nhưng vẫn chậm một giây, nắm tay của người nọ vung nhanh đến trước mặt cậu.

Giản Thất Nam né được quyền thứ nhất, lại không né được quyền thứ hai, nấm đấm mang theo lực đạo đánh thật mạnh vào khóe miệng cậu, đau đến ngốc mất một giây, bên tai truyền đến một tiếng mắng tức giận: “Mẹ nó cậu còn dám quay về?! A?!”

Giản Thất Nam lảo đảo hai bước đỡ tường ven đường.

Đây là con đường ngoài cửa tiểu khu của cậu, cây ngô đồng lớn ở chỗ đèn đường đổ bóng xuống loang lổ, ánh sáng tối tăm, Giản Thất Nam nhìn người nọ đang đi tới, bóng râm che không thấy rõ mặt, nhưng cậu lại nhận ra áo khoác màu lam kia.

Là người vừa rồi ở quán cơm.

“Xem ra cậu sống khá tốt nha.” Người nọ đứng yên trước mặt cậu, vóc dáng cao ráo, từ trên cao nhìn xuống Giản Thất Nam: “Ăn ở quán ăn sang trọng xa hoa, một miếng mấy chục vạn… Người bạn kia của cậu cũng làm kinh doanh à? Hiện tại cậu đang ở cùng hắn? Ở đến tốt như vậy.”

Giản Thất Nam từ cơn đau kia chậm chạp đi qua, ngón cái lau vết thương trên khóe miệng, đè xuống lửa giận mà nhìn về phía đối phương: “Anh mẹ nó là ai vậy?”

“Tôi là ai?” Người nọ dở khóc dở cười, biểu tình vặn vẹo dữ tợn: “Có mới nới cũ? Giản Thất Nam, trước kia cậu không có bạn nha, không nên nhớ không ra tôi. Lúc đó cậu thích ăn hoành thánh, lần nào không phải tôi đi giành lấy cho cậu? Lần nào không phải tôi xông lên trước? Cậu có phải không có lương tâm hay không?!”

Giản Thất Nam đột nhiên giật mình tại chỗ.

Ký ức mơ hồ vụn vặt như trùng điệp lướt qua, trở nên càng ngày càng rõ ràng.

“Hôm nay không ăn hoành thánh nha, tiệm kia đông quá, hai người không thể thấy tôi to con mà ăn hϊếp tôi. Lộ Lăng, để ý nhóc mù của cậu đi…”

“Cùng loại sách giáo khoa, sách chữ nổi của cậu sao lại nặng như vậy? Học kỳ nào cũng bắt tôi mang, đừng có quá đáng…”

“Sau này không mang sô-cô-la cho cậu nữa, bị sâu răng sao không nói cho tôi? Hại tôi bị anh trai cậu đánh một trận…”

“Giản Thất Nam, hai người chờ tôi với, đi nhanh như vậy…”

Chỗ trống trong não Giản Thất Nam bị những mảnh vụn ký ức mãnh liệt ngập tràn.

Trong đầu dần hiện ra một bóng hình, nói chuyện làm việc cà lơ phất phơ, bị chủ nhiệm điểm danh phê bình không mặc đồng phục đàng hoàng vô số lần, có lúc đến trường, còn có tên lưu manh tóc vàng bỗng nhiên chạy ra kêu cậu ta là “Anh Tam”.

Trong tên cậu ta có chữ “Tang”, Giản Thất Nam cảm thấy Hán tự quá khó, trong đầu tự động đơn giản hóa thành “Tam”.

Cổ họng Giản Thất Nam giật giật, nuốt một ngụm khí, tâm tình phức tạp nhìn đối phương, một hồi lâu mới tìm về thanh âm của chính mình: “...Phó Vanh Tang.”

Hai người nhìn nhau không nói, sắc mặt Phó Vanh Tang lúc đen lúc đỏ, một người đàn ông thành niên cao lớn như vậy, môi mấp máy hồi lâu không thành tiếng, nghẹn đến đỏ cả mắt.