Trúc Mã Cố Chấp Vừa Điên Lại Vừa Chiều Chuộng

Chương 22:

Lộ Lăng bị bắt gặp đang cầm chén đũa lập tức đứng im như bức tượng gỗ bị đóng đinh tại chỗ, Giản Thất Nam đi đến bên cạnh bàn ăn, Lộ Lăng càng làm việc nhẹ nhàng hơn, cho đến khi Giản Thất Nam sờ cái bàn trống, nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, cơm của em đâu?”Lộ Lăng: “...”

Lộ Lăng cũng không tránh né, đặt chén cơm trên bàn, sau đó đứng một bên nhìn chằm chằm nhóc mù.

Nhóc mù này giống như không sợ hắn, thế mà còn dám nói với hắn: "Anh không phải đi học sao?”

Lộ Lăng đứng tại chỗ, không ngừng dịch chuyển hai chân, cuối cùng lạnh mặt nói: “Trường gần đây.”

"Ồ.”

Bắt đầu từ hôm nay, hai người nói chuyện nhiều hơn, tuy rằng mỗi câu rất ngắn, cũng không có nối tiếp.

Lộ Lăng nói cho Giản Thất Nam cái nào đặt ở đâu, cái nào là đồ của hắn, không được chạm vào, Giản Thất Nam đều gật đầu nhớ kỹ.

Chỉ mấy ngày, Giản Thất Nam đã không còn sợ hãi Lộ Lăng.

Nhưng mà những ngày như vậy cũng không được bao lâu, Giản Thất Nam lại có chuyện.

Buổi chiều lúc Lộ Lăng vừa mới tan học cầm theo hộp đồ ăn đi lên tầng, ngẩng đầu lên đã thấy nhóc mù đang dùng gậy dò đường, bỗng nhiên bước hụt chân,ngã lăn xuống dưới bậc thang xi măng, người cậu mềm nhũn, đau đến mức co ro lại trên mặt đất, nhưng không khóc to mà chỉ phát ra vài tiếng hừ hừ nhỏ.

Lộ Lăng vội chạy đến, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh nhóc mù, tay không biết nên để chỗ nào, cũng không dám tự ý chạm vào, chỉ lạnh lùng nói: "Đừng khóc.”

Giản Thất Nam thật sự nghe hắn, không rên hừ hừ nữa, nghĩ thầm mọi người nói Lộ Lăng máu lạnh quả không sai, sau đó đã bị Lộ Lăng nhéo cổ, xách từ mặt đất lên, một đường như thế về nhà.

Nhóc mù ngã bị thương ở đầu gối, đau đến mức rít lên.

Lộ Lăng ngồi xổm dưới mặt đất bôi thuốc cho cậu, tay cầm tăm bông để ra xa, giọng nói nghe khá phiền lòng: "Ai bảo cậu chạy ra ngoài?”

Giản Thất Nam ngậm miệng không nói lời nào.

Mặc kệ đứa trẻ có bao nhiêu tuổi đi nữa, ở trong nhà lâu rồi cũng sẽ muốn rời đi, Giản Thất Nam cũng vậy. Cậu nghĩ mỗi ngày di chuyển một ít, lâu dần quen rồi có thể tự mình đi xuống tầng, nhưng cậu không nghĩ tới ngày đầu tiên đã ngã đến mặt mũi bầm dập.

Lộ Lăng nói: "Lần sau ngã nữa cậu sẽ rất đau.”

Ngoài mặt thì Giản Thất Nam nghe theo, nhưng ngày hôm sau khi Lộ Lăng vừa rời khỏi nhà, cậu lại lấy gậy dò đường đến cầu thang mò mẫm, lần này cậu có thể xuống cầu thang, nhưng nơi bầm tím hôm qua lại chạm vào khối đá chỗ ngoặt cầu thang, tạo thành vết thương mới rất đau, nhưng cậu không dám rêи ɾỉ.

Kết quả là buổi tối vẫn bị Lộ Lăng phát hiện, hắn nhìn nhóc mù đi khập khiễng, nhíu mày thật chặt.

Lần này hắn không cho Giản Thất Nam uống thuốc, để cậu cảm nhận cơn đau, như vậy mới nhớ lâu được.

Nhưng đáng tiếc Giản Thất Nam quên rất nhanh, ngày hôm sau lại trốn đi.

Cậu không biết hôm nay là cuối tuần, cũng không biết Lộ Lăng vẫn luôn ở nhà, mới ra được một lúc thì Lộ Lăng cũng lặng lẽ theo sau.

Giản Thất Nam thuận lợi từ tầng năm xuống tầng một, mấy dì ở xung quanh đến nhìn cậu, khen một tiếng: “Nam Nam có thể tự mình xuống tầng sao? Lại đây thím lột đậu phộng cho con ăn!”

Giản Thất Nam không thích hàng xóm xung quanh, quay người muốn đi, vừa lên bậc thang thì ngã lăn xuống.

Cậu nghe được có tiếng người phụ nữ đến bên cạnh cười, nhưng tiếng cười vừa phát ra thì đột nhiên im bặt, sau đó cổ cậu lại bị nhéo, một lần nữa cậu lại bị Lộ Lăng xách từ dưới đất lên.

Giản Thất Nam vô thức sợ Lộ Lăng mắng mình, kết quả hắn không nói cái gì, từ trên mặt đất cầm lấy chiếc gậy dò đường trong tay cậu, hắn sửa lại tư thế, nắm lấy cổ áo thay vì lớp vải trên vai cậu, ra lệnh: "Đi.”

Thế nên cả buổi sáng này, Giản Thất Nam bị hắn nắm quần áo đi khắp nơi trong sân, lâu lâu hắn lại đá vào chiếc gậy dò đường của cậu để đánh dấu địa điểm hay chướng ngại vật, sau đó đưa cậu về nhà: "Lần này mà không nhớ được nữa thì cậu chính là đồ ngốc.”

Giản Thất Nam không phục, khuôn mặt nhỏ nhắn phản bác lại: "Em không phải đồ ngốc.”

––

Trong căn chung cư, Giản Thất Nam say rượu ngủ quên trời đất.

Ngón tay Tần Lộ Diên gãi nhẹ lên mặt cậu, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng Giản Thất Nam: "Còn biết kêu anh trai.”

Sáu năm trôi qua, dù tiếng "anh trai” này có xuất phát từ áy náy hay khao khát, ít nhất trong lòng sói con này vẫn có hắn, nếu đã không vứt được, vậy thì cứ để nó bén sâu vào trong xương, làm cho cả đời này của Giản Thất Nam cũng không thể cùng hắn xóa bỏ quan hệ.

Tần Lộ Diên ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Cũng không biết chạy xa một chút, lại để tôi bắt được.”

Hắn biết, nếu không nhốt Giản Thất Nam ở lại bên mình, cậu vẫn sẽ lại chạy trốn.

Cảm giác mất rồi mà lại tìm thấy này đã nghẹn ở yết hầu từ rất lâu, hắn chỉ có thể thử từng bước, chỉ cần mở được cửa sổ mái nhà ra và thấy ánh sáng, Giản Thất Nam sẽ lại không để lại thứ gì mà lập tức tung cánh chạy mất.

Tần Lộ Diên nhéo cằm cậu, chậm rãi đè xuống: "Lần sau nếu em còn chạy trốn, tôi sẽ nhốt em lại, sau đó từ từ dạy dỗ em một trận.”