Trúc Mã Cố Chấp Vừa Điên Lại Vừa Chiều Chuộng

Chương 19:

“Tiền tiền tiền, mở miệng ra đều là tiền, nghe thực thô tục. Chưa biết chừng sau này tôi sẽ nổi tiếng thì sao? Thiếu gì chút tiền ấy?”Mấy năm trước Lộ Nhàn dọn vào khu này, lúc tới còn mang theo một đứa bé bốn tuổi, ăn mặc thời trang, trang điểm lòe loẹt, không hợp với những người phụ nữ trong cái khu này chút nào.

Một người phụ nữ không chồng còn mang theo đứa con như vậy đã trở thành đề tài được hàng xóm say sưa kể trong suốt hai năm.

Lúc đầu, mọi người bên ngoài đều tỏ ra lịch sự, nhưng thật ra lại không thích bà, nhưng bà một chút cũng không thèm để ý, gặp người khác vẫn luôn tươi cười chào hỏi, thời gian trôi qua, mọi người dần phát hiện người phụ nữ nhìn bề ngoài thì xinh đẹp lộng lẫy, nhưng thật ra trong đoàn phim cũng chỉ đóng những vai quần chúng, cũng không phải nghề nghiệp không đứng đắn gì, tính cách còn hào phóng nhiệt tình, lâu dần họ cũng không còn thành kiến với bà nữa.

"Gần đây cô có định đóng phim nữa không?”

“Cũng không chắc, tôi đang định tham gia vào một đoàn phim.”

"Lần này cô đi trong bao lâu?”

"Khoảng nửa tháng.” Lộ Nhàn nói: “Dù sao Tiểu Lăng cũng đã có thể tự chăm sóc bản thâm, tôi cũng không lo lắng gì nhiều, mọi người ngày thường giúp tôi chăm sóc thằng nhóc một chút, trở về tôi sẽ mua quà cho mọi người.”

"Ai quan tâm đến quà cáp của cô chứ? Tôi nói này, tính cô nóng nảy như vậy, sao lại có thể nuôi ra cái tính kia của Tiểu Lăng vậy chứ.”

Người phụ nữ thở dài: "Khi đó nó mới sáu tuổi đi, cô đã ném nó ở nhà, một lần ném này lại chính là nhiều năm, giờ thì hay rồi, nuôi ra một đứa nhỏ không muốn làm quen với ai.”

Lộ Nhàn mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Mặt trời đã lặn, bà nhớ tới cái gì đó, đứng lên vỗ vỗ thân váy: “Đứa nhỏ Tiểu Lăng này sao bây giờ còn chưa thấy về.”

Lộ Nhàn đi nhanh ra ngoài, vừa đến cửa đã thấy Lộ Lăng đang đeo cặp đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn con đường đối diện, như một cái cọc gỗ không nhúc nhích.

Lộ Nhàn đứng sau lưng gọi hắn: “Sao con không vào nhà, đứng ở cửa làm gì?”

Lộ Lăng không trả lời tiếng nào, bị Lộ Nhàn nửa túm nửa xách về nhà.

Vừa về nhà đã thấy Giản Thất Nam đang trèo cửa sổ, Lộ Nhàn sợ hãi vội vàng chạy đến bắt người trở về, Giản Thất Nam sợ tới mức vung tay vung chân đấm đá một hồi, nhưng trước sau vẫn không kêu một tiếng, Lộ Nhàn ôm cậu vào ngực dỗ dành: “Sợ cái gì, mẹ không đánh con. Nhớ kĩ lần sau không được trèo cửa sổ, phía dưới rất cao, lỡ như ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Tiểu Lăng, khoảng thời gian này con trông chừng em trai được không?”

Lộ Lăng đứng ở cửa quay mặt không để ý.

Lộ Nhàn xách Lộ Lăng đến, để cho hai anh em đứng sát nhau, dịu dàng khuyên bảo Lộ Lăng: “Ăn cơm thì cứ ra quán của bác Lý ở đầu hẻm, nhớ rõ dắt theo em trai, đừng bỏ đói em. Tiền tiêu vặt để trong ngăn kéo, điện thoại cũng để ở đấy, đừng quên sạc pin, mẹ không gọi được sẽ rất lo lắng.”

Giản Thất Nam không hiểu đóng phim là cái gì, chỉ biết Lộ Nhàn phải rời đi rất lâu.

Cậu có thói quen ở một mình, nhưng bên cạnh còn có một người anh trai kỳ lạ khiến cậu hơi lo lắng.

Lộ Nhàn thấy hai đứa nhỏ như vậy thì không yên tâm, muốn hai đứa thân nhau hơn, bà nắm tay Lộ Lăng sờ lên đầu Giản Thất Nam, cười nói: "Em trai rất đáng yêu, có đúng không?”

Lộ Lăng nắm chặt tay, không muốn sờ.

Lộ Nhàn hết cách, nắm tay Giản Thất Nam đi đến chỗ nhóm hàng xóm chào hỏi, nhờ mọi người có rảnh thì đến nhà xem giúp hai đứa trẻ, mọi người ngoài miệng thì nói Lộ Nhàn không giống bậc ba mẹ chút nào, nhưng vẫn kêu bà cứ yên tâm mà đi.

Lộ Nhàn đi phía trước mang một đống đồ trở về, tất cả đều là cho Giản Thất Nam dùng, một cái gậy dò đường mới, còn có rất nhiều sách giáo khoa của nhi đồng dành cho người mù cùng với rất nhiều đồ chơi dành cho mấy bé trai tầm tuổi này thích.

Lộ Nhàn xoa đầu Giản Thất Nam: "Nam Nam có muốn đi học không? Chờ khi về mẹ sẽ tìm cho con một ngôi trường tốt nhất, được không?”

Giản Thất Nam không biết đi học là như thế nào, nhưng cậu biết mỗi lần Lộ Lăng không có ở nhà chính là do hắn đi học, cậu nghĩ nếu đi học sẽ phải ở gần Lộ Lăng, nên lập tức cau mày lắc đầu.

Lộ Nhàn cười nói: “Không đi học thì con sẽ không thể trưởng thành, Nam Nam không muốn thành người lớn sao?”

Giản Thất Nam phân vân.

Lộ Nhàn xoa bóp khuôn mặt cậu: “Trong khoảng thời gian mẹ đi làm nhớ nghe lời anh trai, biết chưa?”

Giản Thất Nam gật đầu.

Lộ Nhàn đi vào buổi sáng cuối tuần, bà đánh một tầng phấn nền thật dày, khó khăn che đi vẻ mệt mỏi trên mặt, mùi son phấn trên người càng nặng nề hơn, vừa đến gần thì Lộ Lăng đã tránh xa.

Bà thở dài, xoa đầu con trai, lời nói thấm thía: "Tiểu Lăng của chúng ta phải học tập thật tốt, tương lai trở thành bác sĩ, luật sư, thành người có triển vọng… Đừng giống mẹ, sau này nghìn lần đừng đi theo con đường diễn viên này.”

-