Trúc Mã Cố Chấp Vừa Điên Lại Vừa Chiều Chuộng

Chương 10: Tiếp cận

Tần Lộ Diên hờ hững nói: "Chỉ có thể phạm sai lầm một lần thôi, đúng không?"

Giản Thất Nam đứng sang một bên, thấy khóe miệng Tần Lộ Diên hạ xuống: "Còn ông chủ Giản thì sao, cậu đã từng làm sai chuyện gì chưa, đã xin lỗi người đó chưa?"

Giản Thất Nam sửng sốt một lúc.

Đã làm sai chuyện gì, đã xin lỗi với ai chứ?

Tâm trạng tức giận vừa rồi từ từ lắng xuống như được dập tắt.

Giản Thất Nam nuốt xuống một ngụm khí, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có hơi khó chịu.

Có thể cậu đã từng xin lỗi ai đó, nhưng trước nay bản thân cậu lại chưa từng làm sai chuyện gì.

Cậu đi đến lấy ly nước ở máy lọc nước, uống hai ngụm rồi nói: “Không có.”

Tiếng máy sấy tóc kêu ù ù, Tần Lộ Diên ngồi trên sô pha, không ý kiến gì đối với câu trả lời của cậu, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Lại đây.”

Giản Thất Nam bực bội đi đến: “Chi?”

Tần Lộ Diên đưa máy sấy cho cậu: “Sấy giúp tôi.”

Giản Thất Nam: “...”

Giản Thất Nam đứng trước mặt hắn, hít sâu một hơi: “Anh không có tay à?”

“Tay tôi đau, mặt cũng đau.” Tần Lộ Diên nói:

“Còn không phải do cậu đánh à?”

“...”

Giản Thất Nam nhượng bộ, không hề nhẹ nhàng mà nắm tóc của hắn, bắt đầu sấy lung tung.

Tần Lộ Diên cũng không tức giận, tư thế này vừa hay làm cho mặt hắn đối diện với ngực của Giản Thất Nam, chiếc áo thun trắng trơn, cơ thể bên trong vừa gầy vừa nhỏ, vừa rồi hắn ôm cậu, chỉ cảm thấy cộm đến lo lắng.

“Vừa rồi là nụ hôn đầu sao?”

Thình lình nghe thấy câu hỏi này, Giản Thất Nam dừng tay lại.

Ba chữ “nụ hôn đầu” này quá xa xôi, từ lâu đã bị người khác lừa đi mất rồi.

Giản Thất Nam khẽ cau mày: “Không phải.”

“Vậy thì.” Tần Lộ Diên lại hỏi: “Đã từng có bao nhiêu người bạn gái?”

“Không liên quan đến anh.”

Tần Lộ Diên không lên tiếng.

Đầu ngón tay Giản Thất Nam xuyên qua sợi tóc hắn, từ góc độ của cậu có thể thấy được phần thân trên trần trụi của người này, vai rộng eo thon, là dáng người mà người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ. Lúc này, Tần Lộ Diên không báo trước mà quay đầu đi, tay Giản Thất Nam trống rỗng, sau đó cậu nhìn thấy Tần Lộ Diện không nói gì đứng dậy đi đến mép giường.

Giản Thất Nam ngây người vài giây, nghiến răng nghiến lợi muốn chửi: “Tóc không sấy cho khô, anh cứ như vậy mà đi ngủ à?”

Tần Lộ Diên: “Cậu đối xử với người lạ đều tốt như vậy sao?”

Giản Thất Nam cười lớn, nếu không phải người này chi tiền cho quán thì cậu sớm đã ném hắn ra đường ngủ rồi.

Cậu để máy sấy lên bàn: “Được, anh muốn ngủ như thế nào thì tùy, dù sao có cảm lạnh hay phát sốt thì đều là chuyện của anh, đừng có làm phiền tôi.”

Giản Thất Nam thuận thế lấy áo khoác trên giá treo rồi xoay người rời đi, người ở mép giường quay lại, tiến lên hai bước chặn đường cậu, mặt tối sầm: “Cậu muốn đi đâu?”

Giản Thất Nam khó hiểu: “Đương nhiên là về nhà, không lẽ tôi còn phải ở lại đây hầu hạ anh?”

Khóe miệng Tần Lộ Diên hạ xuống, khuôn mặt lần đầu lộ rõ vẻ không vui như vậy, hắn nhắm mắt, l*иg ngực khẽ phập phồng không ngừng.

Lại rời đi, lại muốn cho hắn vừa mở mắt đã ở trong căn phòng trống rỗng. Sáu năm qua, Giản Thất Nam vẫn không hề thay đổi. Hắn đứng trước mặt cậu lâu như vậy, cậu thậm chí còn không nhìn thấy nửa phần hình bóng của Lộ Lăng từ hắn.

Hắn muốn nhìn thử, xem rốt cuộc đến khi nào Giản Thất Nam mới nhận ra hắn.

Khi Tần Lộ Diên mở mắt lần nữa thì đã quay lại vẻ mặt thờ ơ: “Tôi đã nói rồi, đêm nay cậu mà bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ phá nát nó.”

“...”

“Tôi có thẻ hội viên năm của quán, cậu ở lại phục vụ tôi.”