Hôm nay lại là thứ Sáu, Lỗ Phương Linh như thường lệ lái xe đến trường đón con trai Chu Khải Nhạc, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, khoe ra vóc dáng xinh đẹp một cách hoàn hảo.
“Khải Nhạc, ở đây.”
Lỗ Phương Linh gọi Chu Khải Nhạc khi thấy cậu vừa bước ra khỏi cổng trường.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ đẹp quá.”
“Miệng lưỡi trơn tru, gần đây học tập có mệt không? Có đói không? Mẹ dẫn con đi ăn gì đó ngon ngon nha.”
“Không sao ạ, nhưng thi nhiều quá nên con hơi mệt. Mẹ ơi, chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
“Ăn đồ ăn Pháp.”
Lỗ Phương Linh mỉm cười nhìn đứa con trai yêu quý bên cạnh.
“Mẹ, mẹ thật tốt.”
Chu Khải Nhạc nghe xong liền trở nên phấn khích, miệng gần như chảy nước miếng.
Hai người đến một nhà hàng Pháp cao cấp, Lỗ Phương Linh gọi một số món ăn cao cấp và một chai rượu vang đỏ hảo hạng.
“Mẹ ơi, thứ này đắt lắm đúng không?”
Chu Khải Nhạc hỏi Lỗ Phương Linh trong khi đang ăn món gan ngỗng trước mặt.
“Chỉ cần ăn ngon là được, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nào, bảo bối, uống cùng mẹ một ly đi.”
“Mẹ ơi, con chúc mẹ luôn trẻ đẹp.”
Chu Khải Nhạc cũng giơ ly rượu đỏ trong tay lên uống cùng Lỗ Phương Linh.
“Ôi, cái nĩa rơi xuống rồi.”
“Mẹ, đừng động, để con nhặt lên cho.”
Lỗ Phương Linh đang cắt bít tết, nhưng cô không biết vì say rượu hay là không thể khống chế tốt sức lực nên cái nĩa trên tay cô đột nhiên rơi xuống dưới khăn trải bàn.
Chu Khải Nhạc bò xuống gầm chiếc bàn lớn được trải một tấm khăn trải bàn màu đỏ tía rất đẹp, giờ đã che kín toàn bộ cơ thể cậu.
Cậu liền tìm đến chiếc nĩa mẹ vừa đánh rơi, nhưng từ vị trí này cậu chợt nhìn thấy hai chân mẹ đang dang rộng ra.
Làn da trắng như tuyết khiến khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì uống rượu của Chu Khải Nhạc lại càng nóng hơn, hôm nay mẹ cậu đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mu bàn chân xinh đẹp gần như lộ ra ngoài.
Điều khủng khϊếp hơn nữa là Chu Khải Nhạc nhìn lên đôi chân của mẹ, đôi chân của cô lúc này đang dang rộng ra, vì Lỗ Phương Linh đang mặc váy nên Chu Khải Nhạc có thể nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ bó sát màu trắng quấn quanh bộ phận kín đáo nhất của mẹ.
Chiếc qυầи ɭóŧ bó sát khiến Chu Khải Nhạc có thể nhìn rõ hình dáng tiểu huyệt của mẹ cậu, giữa hai âm đế đầy đặn có một khe hở đầy cám dỗ, đôi mắt của Chu Khải Nhạc bị khe hở này hút vào.
“Khải Nhạc, sao vậy? Con không tìm thấy sao? Để mẹ bảo phục vụ lấy cái mới cũng được.”
“A, không, mẹ ơi, con tìm thấy rồi.”