Em Chồng Nông Thôn Và Chị Dâu Thành Phố

Chương 2

Mạnh Gia Vượng không phải là người giỏi giang, mỗi ngày sau khi làm xong việc đồng áng là hắn sẽ về nhà ngủ say, hắn không thích thận trọng, ở bên ngoài uống rượu lớn tiếng khoác lác mới là sở thích của hắn.

Mạnh Gia Vượng nhìn Liễu Vận Âm đã lâu, cảm thấy đẹp thì có đẹp, nhưng trên giường cô lại lạnh như băng, làm hắn cảm thấy cũng không thú vị, hắn thích các cô gái lẳиɠ ɭơ như Lệ Lệ ở đầu thôn, mỗi lần rêи ɾỉ khi làʍ t̠ìиɦ, so với con lừa kéo cối xay trong nhà hắn còn dễ nghe hơn.

Duy nhất chỉ có Mạnh Ngọc, từng phút từng giây Mạnh Ngọc đều đặt ánh mắt ở trên người Liễu Vận Âm.

Cô ấy nhìn Liễu Vận Âm như trăng sáng nơi chân trời, trơn bóng không tì vết, khiến cô ấy mê mẩn.

Anh trai và ba mẹ cô ấy đều không phát hiện, trên người chị dâu có một thứ khí chất cao quý không thuộc về thế gian, bất luận là làm việc hay là ăn cơm, giơ tay nhấc chân đều toát ra cảm giác xinh đẹp đoan trang.

Đúng như trong thơ nói: [Vân tưởng xiêm y hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.]

Nếu Liễu Vận Âm nấu cơm, cô ấy sẽ chủ động đi nhóm lửa, ngồi trên ghế nhỏ nhìn chị dâu xào rau.

Nếu Liễu Vận Âm đi trồng trọt, cô ấy sẽ đi gánh thùng nước hỗ trợ, đi trồng rau với chị dâu.

Nếu Liễu Vận Âm đi nhặt củi, cô ấy sẽ xung phong vác cái sọt, dẫn đường cho chị dâu lên núi.

Lúc rảnh rỗi, Liễu Vận Âm mỉm cười với cô em chồng: "Mạnh Ngọc, sao em không đi học?"

Nụ cười này, đẹp đến mức làm cho trái tim Mạnh Ngọc như có nai con chạy loạn, trong cơ thể của cô ấy giống như có ngọn lửa bốc cháy khắp nơi, nóng đến kinh người.

Tim Mạnh Ngọc đập thình thịch, lắc đầu lia lịa: "Em không học được, em nghe giảng giống như nghe sách trời, không hiểu được gì, cho nên em không thích nghe."

Liễu Vận Âm vỗ nhẹ đầu cô ấy: "Con gái phải đi học mới được."

Mạnh Ngọc lúc này nhảy dựng lên, hai cái bím tóc đuôi sam to như bánh quai chèo nhảy lên rất cao: "Chị dâu, chị muốn cho em đi học sao?"

Liễu Vận Âm cười gật đầu: "Có chứ, chị dâu sẽ thích Tiểu Ngọc hơn."

Ánh sao trong mắt Mạnh Ngọc chớp động: "Vậy! Em nhất định sẽ đi học thật tốt!"

Giờ phút này hai người vẫn là quan hệ em chồng - chị dâu đơn thuần, nhưng ba năm sau, hai người lại dây dưa không rõ.

Mạnh Ngọc học trong trường trung học cơ sở ở làng bên cạnh.

Nói là trường trung học cơ sở, nhưng trường học trong làng cũng không phải trường học thuộc hệ chính quy, học sinh ba khối đi học cùng với nhau, bốn giờ rưỡi chiều đã tan học. Những học sinh có thành tích tốt, giáo viên sẽ ở lại sau 4 giờ rưỡi, sau đó dạy thêm hai tiết cho học sinh có cơ hội thi đậu trung học phổ thông, đến 6 giờ 10 phút mới tan học.

Mạnh Ngọc xem như là học sinh có thành tích kém, 4 giờ rưỡi là có thể tan học.

Mọi người đều cho rằng trẻ con trong núi chất phác, đơn thuần và thiện lương, nhưng bọn họ từ nhỏ tiếp xúc với chút chuyện người lớn, sinh nở, cho nên trưởng thành rất sớm.

Bọn họ lúc tiểu học đã có thể làm theo tư thế La Hán để bắt chước tư thế nam nữ giao hợp với nhau, miệng còn kêu: "A a a... Chết mày nè, tao chơi chết mày nè.”

Khi có cô gái nào đi ngang qua, bọn họ lập tức biểu diễn càng hưng phấn hơn nữa.

Đầu óc của đám nam sinh này còn chưa phát dục đàng hoàn, nhưng cơ thể đã bởi vì hormone mà trở nên xao động, bất an, cả ngày không phải đi đánh nhau, ẩu đả với nhau thì là nói thề chửi tục, quấy rầy những bạn gái nhỏ ở trong lớp. Mấy đứa con trai ngồi ở hàng ghế sau của phòng học thậm chí còn dám tự thủ da^ʍ trong lúc đang đi học, coi thường kỷ luật của nhà trường.

Nhưng bọn họ không dám chọc Mạnh Ngọc.

Từ nhỏ Mạnh Ngọc đã nổi tiếng là đứa rất khỏe rất mạnh, lúc cô ấy học tiểu học đã đánh đám nam sinh này đến mức mặt mũi bầm dập, thậm chí có đứa còn bị gãy tay.