Hóa Bướm

Chương 22

Cách đó không xa có một cô gái thắt bím hai bên dài đến tận hông đang đứng. Cô đứng ngoài lớp, tựa vào cửa sổ, đưa lưng về phía anh, kiễng chân làm gót nhẹ nhàng chao đảo qua lại.

Bức tường mỏng manh đằng sau Du Liệt không thể cản được tiếng cười đùa ầm ĩ trong lớp:

"Đệt mẹ, ai muốn ngồi cùng bàn với ăn mày đâu chứ?"

"Chắc chỉ là phận lao công thôi, Chu Tinh Văn, cậu đừng nguyền rủa lớp bọn tôi chứ!"

"Nghe như kiểu học sinh nghèo, hoàn cảnh cực kỳ khó khăn ấy. Cậu ta không bốc mùi đấy chứ? Eo ôi, đang mùa hè đó nha, cứu với!"

"..."

Một loạt từ ngữ chối tai chất chứa sự nhạo báng, ầm ĩ đến khủng khϊếp, như thể muốn hành hạ màng nhĩ của bất cứ ai không có vấn đề về thính giác.

Tuy nhiên, thiếu nữ trên hành lang lại điềm nhiên như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

Cô chỉ chìa cánh tay trắng sứ, nhỏ nhắn, thanh mảnh ra bên ngoài tòa nhà dạy học, năm ngón tay dang rộng hết cỡ, như thể muốn cảm nhận từng làn gió nóng bức và khô len lỏi qua những kẽ tay.

Không hiểu vì sao Du Liệt chợt nhớ đến con mèo hoang thường xuyên lẻn vào khu vườn phía sau biệt thự nhà mình.

Lúc vươn mình dưới ánh nắng, chân của con mèo mũm mĩm như quả cầu ấy sẽ dang rộng các ngón thật to trên mặt đất giống như cô, mỗi ngón một hướng.

Du Liệt tỳ đầu lưỡi lên khóe môi mỏng, thế nhưng anh vẫn không thể kìm chế được tiếng bật cười thật khẽ ấy.

"..."

Nghe thấy tiếng cười cách mình thật gần kia, Hạ Diên Điệp đang đứng trước cửa sổ thầm giật thót. Cô rụt tay về, quay phắt ra sau.

"Bộp!"

Bím tóc thật dài sau lưng thiếu nữ đánh trúng tay của người vừa định đi qua.

Hạ Diên Điệp chưa xoay hẳn người lại, khi liếc mắt trông sang, cô nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua thật nhanh, rơi trên bàn tay thon dài, cong hờ của người con trai trước mặt, rồi trượt xuống, rơi vào cầu thang bên hông.

Hạ Diên Điệp lưỡng lự một hồi mới ngước lên nhìn lại bóng dáng tuấn tú, cao ráo đằng trước.

Mà lúc này, người nọ cũng thôi nhìn xuống cầu thang, ý cười khẽ khàng nơi đuôi mắt chỉ mới chớm nở thì đã bị bẻ vặn thành sự lạnh lùng, sắc bén.