Sau một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Bạch Sương Hành lại dồn sự chú ý về lại Đêm Trắng.
Liên tục vài tiếng đồng hồ êm đềm trôi qua, tới tận 7 giờ tối, ba người cùng lúc nhận được tin nhắn của thầy Bách Lý, yêu cầu tập hợp trước cửa nhà số 444.
Kể cũng lạ, từ khi họ vào tới giờ, dù điện thoại vẫn còn giữ nguyên chức năng nghe gọi nhưng chỉ giới hạn liên lạc với người trong Đêm Trắng thôi.
Nếu gọi cho người thân hay bạn bè ngoài Đêm Trắng thì sẽ bị hiển thị là số rác.
Về tới số 444, chủ nhà đã chờ sẵn ở cửa.
“Về rồi à.”
Tên trung niên cười rất chất phác: “Gọi cô cậu tới đây là vì xế chiều có nhận được một đơn trừ tà. Sức khỏe của thầy không tốt nên tính để cô cậu đi xem sao.”
Văn Sở Sở nhanh miệng nói: “Đơn gì ạ?”
“Trong nhà số 513 có hiện tượng ma quỷ lộng hành.”
Chủ nhà lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ đành phiền cô cậu thôi.”
Bạch Sương Hành liếc hắn một cái: “Ông không đi cùng à?”
“Tôi á? Không không không, tôi không làm được đâu.”
Hắn lập tức xua tay: “Nói ra thì sợ cô cậu chê cười, lá gan tôi nhỏ lắm, thấy ma là ngất ngay, đi theo chị họ lâu thế rồi nhưng chẳng học được chiêu gì, chỉ có thể giúp chị ấy việc vặt thôi.”
“Tiếc nhỉ.”
Bạch Sương Hành khẽ cười, đổi chủ đề: “Nhưng mà… Nếu ma quỷ lộng hành thì sẽ có nguy cơ tiềm tàng, chắc thầy Bách Lý cũng sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi mà đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nụ cười của chủ nhà càng thêm nịnh nọt, hắn lấy từ trong túi ra mấy lá bùa màu vàng chóe: “Đây là bùa do thầy tự tay vẽ đấy, có thể đảm bảo cho cô cậu bình an.”
Từ Thanh Xuyên không nói gì mà cơ mặt giật giật.
Với ác ý của Đêm Trắng đối với họ, anh ta có lý do nghi ngờ nếu Bạch Sương Hành không hỏi thì chắc chắn người này sẽ không lấy bùa ra đưa cho họ.
Nhưng mà…
Họ chưa từng nghe nói gì tới số 513 hết, nhà này có liên quan gì tới Bách Lý và cốt truyện chính chứ?
“Cảm ơn.”
Bạch Sương Hành mỉm cười nhận lấy: “Cuối cùng cũng có đồ phòng thân rồi. Tối qua chúng tôi ngủ trong phòng cứ thấy bất an thế nào ấy, mất ngủ hơn nửa đêm đấy.”
Văn Sở Sở sửng sốt.
Lạ thật, tối qua hai người ngủ chung một phòng mà?
Chuyện khiến cô ta hoang mang hơn là chủ nhà cũng hơi kinh ngạc thốt lên: “Cô cậu không ở cạnh nhau à?”
… Chà.
Sao gã này còn kinh ngạc hơn cả cô ta nữa vậy?
“Đúng thế.”
Bạch Sương Hành nhìn hắn, không nói tiếp chủ đề này, nụ cười càng sâu hơn: “Giờ không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi thôi.”
Số 513 hơi xa, phải đi qua một con hẻm rất sâu.
Lúc ba người tới, ngoài cửa đã có một cặp vợ chồng trẻ đợi sẵn.
Người nam bên trái nhìn họ: “Ba người là học trò của thầy Bách Lý ư? Rất vui được gặp mọi người.”
Người nữ nói tiếp: “Tôi là Lục Giai, anh ấy là Tống Viễn Sinh.”
“Không cần khách sáo thế đâu.”
Từ Thanh Xuyên cười lịch sự: “Chúng tôi đều là người mới, tới hỏi tình hình chút thôi. Cho hỏi hai người gặp phải chuyện gì vậy?”
Hai vợ chồng đều tái mét mặt mày, dưới mắt là quầng thâm rất đậm, rõ ràng bị đùa tới sứt đầu mẻ trán rồi.
Tống Viễn Sinh xoa xoa ấn đường: “Là thế này, tuần trước mẹ tôi qua đời, kể từ dạo đó, con gái chúng tôi cứ bảo nhìn thấy bà nội.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Đã tới bác sĩ tâm lý tư vấn chưa?”
“Ừm.”
Lục Giai thở dài: “Bác sĩ nói đó là tưởng tượng của trẻ con sau khi có người thân mất, nhưng vấn đề là…”
Cô ta sợ run cả người, ánh mắt đầy lo lắng: “Lộ Lộ kể ra mấy chuyện thời còn trẻ của bà nội nó, một đứa bé thì sao mà biết được mấy chuyện đó?”
Chắc Lộ Lộ là con gái của hai vợ chồng này.
Văn Sở Sở trầm ngâm nói: “Quan hệ giữa Lộ Lộ với bà nội nó thế nào? Sao bà nội lại qua đời? Trong suốt một tuần đó, Lộ Lộ đã từng bị gì vì “bà nội” chưa?”
Cô ta là sinh viên trường cảnh sát nên hỏi rất rõ ràng.
“Quan hệ giữa hai người rất tốt, chúng tôi đều làm việc ở nơi khác nên Lộ Lộ là do một tay bà nội nuôi lớn.”
Ánh mắt Tống Viễn Sinh trầm xuống: “Mẹ tôi bị tai nạn giao thông, sau đó nữa, Lộ Lộ luôn… Nó luôn rất an toàn, mẹ tôi rất thương Lộ Lộ, không thể làm hại nó được đâu.”
Gã chợt như nghĩ ra điều gì đó: “Kể cũng lạ, nửa tháng trước Lộ Lộ bị bệnh rất nặng, tới bệnh viện kiểm tra thì không ra được nguyên nhân gì, thế mà sau khi bà nội nó qua đời lại khỏi rất nhanh.”
Từ Thanh Xuyên bắt đầu tò mò: “Chúng tôi có thể gặp Lộ Lộ không?”
Hai vợ chồng đã chờ câu này từ lâu nên lập tức đồng ý ngay.
Cô bé ở căn phòng bên trái phòng khách, trước khi gõ cửa, Tống Viễn Sinh nói: “Đúng rồi, nó tên là Tống Thần Lộ.”
Gõ ba lần, Tống Viễn Sinh đẩy cửa bước vào.
Người ở đường này đều không giàu có, gia đình này cũng không ngoại lệ.
Căn phòng ngủ trước mặt rất ngăn nắp, diện tích không lớn, chỉ bày bàn, giường, tủ gỗ đơn giản và một tấm gương to.
Trước bàn là một cô bé mặc áo len đỏ đang ngồi.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Sương Hành là mỉm cười thân thiện: “Xin chào. Bọn chị là bạn của cha mẹ em, hôm nay tới thăm nhà nên muốn gặp em.”
Cô bé xoay người lại, ôm trong tay con thỏ bông trắng như tuyết.
Tống Viễn Sinh nhỏ giọng nói: “Con thỏ bông là do tự tay bà nội nó làm đấy. Lúc còn bé nhà rất nghèo, Lộ Lộ ghen tị với những đứa trẻ khác vì chúng có đồ chơi nên bà nội đã may cho nó một con.”
Nói xong, gã khựng lại, vẻ mặt càng đau khổ hơn: “Mẹ tôi thật sự đối xử với Lộ Lộ rất tốt, nguyên nhân bà ấy gặp tai nạn là vì ra ngoài mua thuốc cho con bé, kết quả lại bị tài xế say rượu chạy quá tốc độ tông…”
Tống Thần Lộ nhìn họ chằm chằm, chớp mắt mấy cái.
Nó chợt cúi gằm mặt xuống: “Lúc cha mẹ gọi điện thoại con đã nghe hết rồi… Mọi người muốn đuổi bà nội đi.”
Tống Viễn Sinh cố gắng khuyên nhủ: “Lộ Lộ à, bà nội đã mất rồi.”
Lục Giai cũng nói: “Lộ Lộ, kể những thứ con nhìn thấy cho anh chị nghe được không?”
Cô bé không đáp mà chỉ lẳng lặng ngước mắt lên, nhìn ba người Bạch Sương Hành chằm chằm.
Cô bé có gương mặt thanh tú, mắt tròn, da trắng, vẫn chưa mất đi vẻ ngây thơ của trẻ con nên không hề gây khó chịu cho người khác.
Nhưng nghĩ tới những thứ bên cạnh nó lại khó tránh khiến người ta tê cứng người.
“Lộ Lộ.”
Bạch Sương Hành nói: “Giờ bà nội có đang ở trong phòng này không?”
Cô bé có vẻ ngoan ngoãn, thấy người lạ thì hơi rụt rè, nghe vậy bèn mím môi rồi khẽ gật đầu.
“Bà nội hỏi,” Sau một lát im lặng, Tống Thần Lộ chợt nói, “Ba người là học trò của Bách Lý đúng không?”
Từ Thanh Xuyên đang tính đáp lại thì chợt nghe Bạch Sương Hành nói: “Sao thế?”
Một câu trả lời mập mờ.
Khi “bà nội” chưa tỏ rõ thái độ thì đây là câu trả lời tốt nhất.
Tống Thần Lộ lại quan sát họ thật kỹ: “Bà nội nói ba người ở số 444, hôm nay lại tới giải quyết chuyện của bà nên chỉ có thể là học trò của Bách Lý.”
Bạch Sương Hành hơi kinh ngạc.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau mà sao “bà nội” lại biết chỗ ở của họ được? Hồn ma thần thông quảng đại tới mức đó cơ à? Trước đây họ… chưa từng gặp hồn ma người già bao giờ mà.
Nghĩ tới đây, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô bỗng nín thở.
“Xin lỗi.”
Bạch Sương Hành nhìn hai vợ chồng sau lưng: “Cho hỏi có ảnh bà nội khi còn sống không?”
Lục Giai gật đầu, mở album ảnh gia đình trong điện thoại ra.
Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên không hiểu lắm nên bước tới cúi đầu nhìn, cùng sửng sốt.
Bà lão mặt mũi hiền lành trong ảnh…
Vậy mà lại y hệt với bà lão tuyên bố “Thầy Bách Lý tu luyện tà thuật” sáng nay.
Quả nhiên là như vậy.
Sắc mặt Bạch Sương Hành từ từ trầm xuống.
Sáng nay, họ đã từng hỏi bà lão đó hai vấn đề.
Nhưng lần nào cũng bị dì Ủy ban khu phố giành trả lời trước.
Lúc đó cô còn thấy lạ, tính dì ta khá tốt, không giống như kiểu thô lỗ ngắt lời người già.
Sở dĩ không cho bà lão có cơ hội nói có lẽ là vì từ đầu chí cuối dì ta không hề nhìn thấy bà lão đó.
Bốn bề lặng ngắt, chuông gió treo bên giường khẽ kêu leng keng.
“Em có thể nhìn thấy bà nội đúng không?”
Từ Thanh Xuyên dịu dàng nói: “Có thể nói cho bọn anh biết giờ bà nội đang ở đâu không?”
Tống Thần Lộ nhìn thẳng vào anh ta.
Nó chớp mắt, hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Bà nội nói Bách Lý là người xấu, sẽ làm hại bọn em.”
“Không xong rồi.”
Trong lòng Bạch Sương Hành dâng lên dự cảm chẳng lành: “Bà lão nghĩ Bách Lý tu luyện tà thuật nên ghét thầy ta tới tận xương tủy. Giờ chúng ta lại là học trò của thầy ta —”
Bái người luyện tà thuật làm thầy thì có phải thứ gì tốt lành đâu?
Cá mè một lứa thôi.
Chuông gió tiếp tục ngân vang, âm thanh thanh thúy mà lạnh như băng.
Hơi lạnh từ từ dâng lên sau lưng, Bạch Sương Hành thấy cô bé giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ tới thẳng sau lưng mình.
Leng keng.
Không có gió nhưng chuông gió vẫn đung đưa, Tống Thần Lộ nói:
“Bà nội ở ngay phía sau chị.”
“Chết tiệt.”
Từ Thanh Xuyên nghiến răng: “— Bị gài rồi!”
Ngay khi anh ta mở miệng, một luồng khí lạnh như lưỡi dao xộc thẳng tới.
Bạch Sương Hành vừa tính né thì Văn Sở Sở bên cạnh đã phản ứng nhanh hơn, cô ta túm lấy cổ tay của cô với Từ Thanh Xuyên, nhanh chóng né đòn tấn công.
Đi ngang qua cái chết, trái tim đập thình thịch, Bạch Sương Hành điều chỉnh lại hơi thở rồi lập tức ngẩng đầu lên.
Ở chỗ cô đứng khi nãy có một bóng ma mơ hồ lơ lửng, đọng lại thành gương mặt của một bà lão.
Hai vợ chồng ở cạnh cửa cùng lúc hét lên.
Văn Sở Sở vừa nhìn đã nhận ra khuôn mặt đó: “Đúng thật kìa…”
“Các người luyện tà thuật rồi làm những chuyện như thế, suýt chút đã hại chết Lộ Lộ rồi, nếu không phải ta chết thì e là cả đời cũng không phát hiện các người coi nó như đồ cúng tế… Giờ các người còn dám tới ư?”
Bà lão không hề che giấu ác ý với họ, bà ta quay lưng về phía Tống Thần Lộ, bày ra khuôn mặt máu thịt bong tróc.
— Ngay sau đó, bà ta lại lẳng lặng lao tới phía họ, cách Từ Thanh Xuyên chỉ có nửa mét!
Văn Sở Sở không hổ là sinh viên trường cảnh sát, dù bị dọa tới mức run bần bật nhưng vẫn vô thức vứt ra một lá bùa trong lúc khẩn cấp.
Lá bùa va chạm trực diện với ác ma, cứ nghĩ sẽ có tác dụng gì đó nhưng chẳng ngờ nó chỉ khẽ run một cái rồi chợt hóa thành luồng khói xanh.
“Ớ —”
Văn Sở Sở ngạc nhiên: “Đây không phải bùa trừ tà à!”
[Chỉ là bùa sơ cấp thôi.]
056 ở một bên xem kịch vui: [Đối phó với du hồn và quỷ nhỏ thì ổn, gặp kiểu oán niệm sâu nặng thế này thì… Mấy người vẫn nên chạy mau đi.]
Bà lão khựng lại vài giây vì lá bùa, cả ba không hề do dự mà xoay người bỏ chạy ngay.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe tấm gương bên cạnh phát ra tiếng răng rắc.
Bạch Sương Hành nghe tiếng quay lại nhìn, thấy chính giữa tấm gương to trong phòng ngủ bắt đầu xuất hiện vết nứt, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng hỗn loạn, tựa như có thứ gì đó muốn thoát ra vậy.
Chớp mắt lần nữa, trong tấm gương vỡ nát chợt hiện lên một cái mặt ma tái nhợt.
Từ Thanh Xuyên run lên: “Đm! Đúng là y hệt motip trong phim kinh dị mà!”
Trong phim kinh dị, gương là vật phẩm có tính rủi ro cao vì hay xuất hiện các hiện tượng siêu nhiên.
Phim đều là giả, anh ta không sợ phim ma, nhưng chỉ khi tự đưa mình vào chỗ này, cảm giác bí bách, căng thẳng và sợ hãi cùng ập xuống lại khiến anh ta thở không nổi nữa.
[Dù sao đây cũng là trong phim mà.]
056 cười ác: [Một bộ phim kinh dị xuất sắc thì sao thiếu được cảnh rượt đuổi căng thẳng gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ được?]
Cùng lúc đó, lời dẫn vang lên.
[Ba thanh niên hoảng hốt, cuối cùng cũng hiểu, là học trò của thầy Bách Lý sẽ bị oán linh nhắm tới.]
[Oán linh mang trong người âm khí nồng đậm, khi âm khí hội tụ lại, vô số hồn ma sẽ bị thu hút tới — Đối với chúng mà nói, máu thịt người sống là món ăn ngon nhất.]
Từ Thanh Xuyên thầm mắng mười nghìn câu chửi thề trong lòng.
Bắt ba người bị ác ma rượt đuổi thì có khác gì dồn họ vào đường cùng không hả!
Trong đầu anh ta mờ mịt rồi như chợt sực nhớ tới chuyện gì đó, vừa chạy vừa hét: “Đợi đã, “những chuyện” mà bà lão nói là chuyện gì vậy? Bà ta có thể nói hết ra không!”
Bạch Sương Hành: “Anh thử nghĩ mà xem, có bộ phim nào mà giải đáp rõ ràng hết không hả?”
Từ Thanh Xuyên á khẩu không trả lời được.
Định luật số bốn trong phim kinh dị, đánh đố người khác.
Lúc liên quan tới manh mối mấu chốt, tất cả nhân vật đều như đang đánh đố người ta vậy, nói toàn lời thâm sâu khó hiểu, mơ hồ chẳng rõ ràng, chỉ khiến khán giả lo lắng thôi.
Họ chạy thật nhanh tới cửa chính của nhà họ Tống.
Trong nhà quá nguy hiểm, Từ Thanh Xuyên vội vàng mở cửa chống trộm ra.
Ai ngờ mới đẩy cánh cửa ra thì từ ngoài đã có một cánh tay thối rữa vương tới!
Sự cố này tới quá bất ngờ, anh ta hoảng hốt lùi ra sau một bước, cùng lúc đó lại nhìn thấy chuyện khiến anh ta còn khϊếp đảm hơn.
Bạch Sương Hành đột nhiên tiến tới, như đã chuẩn bị sẵn, ngay khi mở cửa đã lấy lá bùa ra, lập tức ấn tới trước một cái —
Thế là vừa hay lại dán lên cánh tay đó.
Đây chỉ là quỷ nhỏ bị âm khí thu hút tới thôi, bị đau tay nên nó lập tức lùi về.
Từ Thanh Xuyên: ?
Từ Thanh Xuyên:???
Đoán chuẩn thế, cứ như là biết trước ngoài cửa có thứ gì trốn vậy, sao cô ấy biết được nhỉ?
Văn Sở Sở cũng ngạc nhiên: “Cô…”
“May mà nãy 056 có nhắc nhở.”
Bạch Sương Hành lấy mấy lá bùa còn lại ra, nhìn khe cửa tối đen như mực rồi lặng lẽ cười: “Ở đây là phim.”
Nếu hệ thống đã tính đi theo định luật phim kinh dị, đẩy họ vào thế giới đủ loại rủi ro thì họ cũng có thể lợi dụng những định luật chết chóc này để sống tiếp.
Định luật số năm trong phim kinh dị, jumpscare gϊếŧ người.
Đừng bao giờ tin vào cửa, gương và gầm giường, mỗi khi nhân vật chính mở cửa, soi gương hay thò đầu nhìn vào gầm giường là sẽ có 99% khả năng thấy một gương mặt ma đáng sợ.
Nhất là trong lúc rượt đuổi, mỗi cánh cửa, mỗi lần quay đầu, mỗi khúc ngoặt đều có thể có “bất ngờ” không thể tưởng tượng được nhảy ra.
Biết được những motip này thì có thể ngăn chặn được hiệu quả tập kích bất ngờ của ma quỷ.
Hồn ma ngoài cửa bị xua đuổi, cuối cùng cả ba cũng rời khỏi được căn nhà của nhà họ Tống.
Trên đường này có rất nhiều hẻm ngõ, đường xá phức tạp và rắc rối, hẻm nào cũng thông được tới nhà số 444 hết.
Con hẻm bên trái tĩnh mịch và tối tăm, mấy ngọn đèn đường đã bị hỏng, tựa như cái miệng khổng lồ của con thú hoang đang ngoác ra vậy; hẻm bên phải thì đèn đuốc sáng trưng, nhà hai bên truyền tới tiếng cười nói của người dân, có cả đôi tình nhân anh anh em em dưới ánh đèn đường nữa.
Ánh đèn ấm áp và tiếng người giúp tăng cảm giác an toàn lên, Từ Thanh Xuyên không nghĩ nhiều mà vô thức đi sang phía bên phải.
Vừa cất bước, anh ta đã bị Bạch Sương Hành túm chặt ống tay áo.
Bạch Sương Hành lắc đầu, hất cằm tới phía cặp đôi kia.
Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở sửng sốt, chợt bừng tỉnh.
Định luật số sáu trong phim kinh dị —
Yêu nhau ắt phải chết.
Các cặp đôi ra sân là không thể chừa một cọng cỏ nào.
Vì tỉ lệ người xem nên lúc nào trong phim cũng sẽ bố trí cảnh nam nữ thân mật với nhau, trước khi cảnh thân mật kết thúc, hồn ma, quái vật hay sát nhân sẽ đột nhiên ra sân, tạo ra hiệu ứng đôi uyên ương bỏ mạng.
Bên cạnh nhân vật yêu nhau là nguy hiểm nhất, đây là quy luật sắt trong phim kinh dị.
Nhận ra điều này, cả ba cùng nhau chuyển hướng tới con hẻm bên trái. Từ Thanh Xuyên đi ở cuối cùng, ngay khi bước vào hẻm còn đưa mắt nhìn sang bên phải.
Con hẻm bên phải rộng rãi mà sáng choang, ngay ở sau lưng đôi tình nhân đang thủ thỉ là một đôi mắt quỷ dị đang ai oán nhìn.
Đen như mực, phẫn uất nhìn chằm chằm như một con dao tẩm thuốc độc.
… Má.
Suýt chút đã bị hệ thống chó má này gài rồi.
Dù con hẻm họ đi vào vừa tối vừa sâu nhưng may mà tạm thời an toàn, không có yêu ma thèm khát thịt người gì hết.
Khó khăn lắm mới có thời gian để thở, Từ Thanh Xuyên rầu rĩ: “Này, chuyện này là sao vậy?”
“Bà lão bảo là Bách Lý suýt chút đã hại chết Tống Thần Lộ…”
Văn Sở Sở thấy có điềm: “Chẳng phải Tống Thần Lộ từng bị bệnh lạ hay sao? Chẳng lẽ là do Bách Lý làm tà thuật?”
“Người thường sẽ không phát hiện được âm khí của tà thuật, nhưng hồn ma thì rất dễ.”
Bạch Sương Hành nói: “Bà lão bị tai nạn giao thông rồi qua đời trên đường mua thuốc cho Tống Thần Lộ, sau khi hóa thành ác ma đã phát hiện cháu gái mình bị xem như đồ cúng tế, bị hạ tà thuật.”
Vì thế sau khi bà lão chết, bệnh lạ của Tống Thần Lộ mới tự dưng có biến chuyển tốt —
Bà ta là ác ma, bảo vệ bên cạnh đứa trẻ, hoàn toàn có khả năng ngăn chặn tà thuật tiến hành.
“Nếu Bách Lý thật sự hạ tà thuật với Tống Thần Lộ thì chắc chắn thầy ta cũng biết bà lão sẽ trút giận lên chúng ta.”
Từ Thanh Xuyên cũng ý thức được: “Cố tình bảo chúng ta tới nhà họ Tống… Chẳng phải là đẩy chúng ta vào hố lửa hay sao!”
Gì mà nhận học trò chứ, rõ ràng là muốn gϊếŧ họ mà.
“Bách Lý muốn lấy Tống Thần Lộ làm đồ cúng tế nhưng lại bị ép phải kết thúc, mà giờ thì…”
Một suy đoán đáng sợ từ từ hiện ra, Từ Thanh Xuyên nghiến răng: “Đừng nói chúng ta là đồ cúng tế mới của thầy ta nhé.”
Sau khi thất bại tất nhiên là phải đổi mục tiêu để làm lại rồi.
Từ đầu anh ta đã thấy lạ rồi, thái độ của Bách Lý đối với họ lạnh lùng xa cách như thế, mà các bài kiểm tra toàn là cận kề cái chết, cái nào cũng ép họ vào ngõ cụt hết.
Giờ ngẫm lại, nhiều khi người này không hề có ý định nhận học trò gì hết, từ đầu chí cuối cùng muốn ba người họ chết trong bài kiểm tra mà thôi.
Từ Thanh Xuyên càng nghĩ càng tức: “Khốn nạn thật chứ!”
“Cũng có thể.”
Bạch Sương Hành gật đầu: “Việc cần nhất là nhanh chóng rời khỏi đây đã.”
Từ khi bước vào Đêm Trắng, đây là cảnh tượng u ám nhất.
Đèn đường bị hư nên hoàn toàn tắt ngúm, thi thoảng có lóe lên như đang cố chút hơi tàn.
Ngõ hẻm giao nhau, ánh đèn xiên xẹo, ác ý ở đây không toát ra hết mà như một con rắn độc đang nép mình, lạnh lẽo hung hãn, chẳng biết khi nào sẽ lao ra cắn người ta nữa.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người là không biết gì.
Bầu không khí tĩnh mịch này như một tảng đá đè nặng lên trái tim.
Bạch Sương Hành không hề dừng lại, vừa dứt lời cũng là lúc tới gần một ngã rẽ.
Ngay tức khắc, cô nhanh chóng cầm lá bùa trừ tà rồi ấn tới trước —
Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở trợn tròn hai mắt.
Ngay khi lá bùa được giơ lên, một khuôn mặt của ác ma hung dữ lao ra từ ngã rẽ, xộc thẳng tới phía Bạch Sương Hành.
Không đúng.
Hành động của nó không hề bị ghìm lại mà cứ đâm sầm vào lá bùa trừ ma kia!
Ánh sáng chợt lóe lên, ác ma phát ra tiếng kêu rên đau đớn rồi ngã ra đất, không ngừng giãy giụa.
Bạch Sương Hành hít một thật sâu, trái tim đập không ngừng.
Đoán đúng rồi.
“Từ góc nhìn của một bộ phim thì đây mới chính là tình tiết cao trào căng thẳng nhất.”
Cô khẽ nói: “Sau một cảnh u ám và ngột ngạt, rất có thể đạo diễn sẽ sắp xếp một cảnh jumpscare, chúng ta đi vào hẻm thì xác suất lớn là ở ngã rẽ sẽ có ma.”
Từ Thanh Xuyên trợn mắt há mồm.
Họ, họ lại tránh được một cái bẫy chết người nữa rồi ư?
Đêm Trắng không muốn để họ sống sót ra ngoài nên cố tình thiết lập motip ghê tởm, kết quả là Bạch Sương Hành dùng motip để đối phó với motip…
Thế mà tìm được cách lấy độc trị độc hả?
056: …
Nó không hiểu.
Nó cào xé tim gan, nó sắp tức điên lên rồi.
Tình huống nó thiết kế kỹ lưỡng lại để họ chơi như thế sao? Đây là một bộ phim kinh dị cực kỳ bi thảm chứ không phải phim trừ tà cho ma quỷ tắm trong ánh sáng của thần thánh mà!
Trong tầm mắt, cả ba người không hề để ý tới ác linh đang kêu gào khóc rống mà đi sâu vào con hẻm.
… Vẫn còn cơ hội.
Ánh mắt hệ thống 056 dán vào bóng lưng Bạch Sương Hành, tâm trạng nó từ từ trở nên sung sướиɠ lại.
Nó biết là vẫn chưa kết thúc.
Gió thổi qua con hẻm chật chội, Bạch Sương Hành sải bước tới trước.
Chợt cô dừng lại, quay đầu nhìn cái bóng đang giãy giụa kia: “Hai người còn bao nhiêu bùa trừ tà nữa?”
056 sững người.
Cô lấy hai lá bùa trừ tà từ Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên rồi xoay người lại.
Ác ma đã bị pháp thuật thiêu đốt nên thân hình mờ như sương.
Bạch Sương Hành không hề biến sắc, thả tay phải xuống, dùng sức dán chặt một lá bùa khác lên.
Định luật số bảy của phim kinh dị.
Nghĩ là đã chết nhưng chưa phải chết thật đâu.
Sau khi bị đánh bại, ma quỷ có tỉ lệ 99% sẽ còn sót lại một hơi, lặng lẽ đứng dậy.
Khi nhân vật chính cho là mọi chuyện đã thành công, xoay người đi thì cũng là cơ hội cuối cùng để kích hoạt bọn chúng.
Bởi vậy —
Lại thêm một lá bùa nữa rơi xuống, trong tiếng kêu gào thảm thiết của ác ma, Bạch Sương Hành mỉm cười ấm áp, nhìn sang hai đồng đội của mình: “Đừng quên bổ sung thêm.”
Nói xong, cô cúi đầu lấy điện thoại ra tìm thần chú trừ tà, niệm vài câu chú vãng sanh cho ác ma đã hóa thành tro tàn kia.
Gây ra nghiệp chướng nặng nề rồi niệm chú siêu độ, cứ thế mượt như lụa. Tro cốt đã bị tan hết rồi, còn đánh lén gì nữa.
056: ?
056:???
Thủ đoạn này… Cô làm ơn làm người đi có được không hả?!