[Vô Hạn Lưu] Nhà Thần Quỷ

Chương 5: Ác Ma Sẽ Lộ Diện (5)

Đèn trong phòng vụt tắt, bóng tối ập tới như một làn sóng dữ.

Bên tai chẳng một tiếng gió, cảm giác nguy hiểm không nhìn thấy được càng lúc càng mạnh hơn, tựa như một con dao nhọn đang treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.

Bạch Sương Hành trầm ngâm, nín thở lại.

Từ khi cô mở quyển nhật ký ra, hơi lạnh trong phòng càng lúc càng rõ ràng. Tới giờ, cuối cùng cô cũng đã ý thức được một sự thật.

Cả người cô đang bị một luồng khí lạnh quấn quanh, mà ngọn nguồn của nó lại ở ngay bên cạnh cô.

… Chết tiệt.

Cô mặc một cái áo len màu be, trên chiếc cổ lộ ra ngoài không khí như có thứ gì đó đang mơn trớn.

Cảm giác này cực kỳ vi diệu, tựa như một luồng không khí vô hình và mơ hồ, lại tựa như một bàn tay thô ráp.

Tên đó đang trốn bên cạnh cô.

Hắn lén lút quan sát lâu như thế, giờ lại bỏ quyển nhật ký vào vali để cô nhìn thấy, rõ ràng là muốn ngả bài với cô, không giấu sự tồn tại của mình nữa rồi.

Mà bao lì xì này là mồi nhử để dụ cô kết âm hôn.

[Thế giới sau khi chết trống rỗng, hắn đã chết quá lâu rồi, quá cô đơn lạnh lẽo. Mãi tới một ngày nọ, hắn đã yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.]

Lời dẫn vang lên rất đúng lúc.

[Cô không biết hắn, nhưng hắn lại hiểu cô như lòng bàn tay. Từng thói quen, từng nét mặt, từng bí mật không muốn cho người khác biết của cô, hắn đều nắm rõ.]

[Dần dà, hắn lại muốn cố gắng nhiều hơn.]

[Thế là hắn gϊếŧ gã đồng nghiệp đau khổ theo đuổi cô, hàng đêm tỉ tê với cô, hắn muốn để cô thật sự thuộc về mình, ở bên mình.]

[Người ta bảo con người mà ma quỷ khác đường nhau, nhưng mà… Hắn thực sự rất cô đơn.]

Chưa kịp nói hết thì —

Bạch Sương Hành đang đứng phắt dậy, chạy như điên tới phía cửa!

Định luật thứ hai trong phim kinh dị: Phản ứng của nhân vật luôn bị chậm một nhịp.

Dù phát hiện ra bên cạnh có ma, họ cũng sẽ không chạy trốn kịp thời mà từ từ quay đầu theo nguyên tắc tìm đường chết, ngoái lại để tìm hiểu thực hư.

Sau đó thì đυ.ng phải một cái mặt quỷ hoàn toàn biến dạng.

Người bình thường thấy cảnh tượng này sẽ làm thế nào?

Tất nhiên là chạy rồi!

Bạch Sương Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, sau khi tìm ra được một con đường an toàn thì vội cầm bao lì xì rồi đứng dậy.

Cô hành động rất nhanh, bóng đen sau lưng cũng không kém, lúc nó lướt qua không trung sẽ để lại một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

May mà tốc độ của nó không phải quá nhanh.

Sát khí đang bám rít phía sau, Bạch Sương Hành chẳng dám chần chừ giây nào, mở thẳng cửa phòng ra.

Hành lang dài dằng dặc, cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, ra sức đóng cửa lại rồi chạy tới phía phòng của thầy Bách Lý.

Dù sao trong cả căn nhà này cũng chỉ có một người biết bắt ma trừ tà thôi mà.

Thầy Bách Lý ở tầng dưới, khoảng cách cũng không xa.

Bạch Sương Hành tới được điểm cần tới nên lập tức ra sức gõ cửa: “Có thầy Bách Lý ở đó không ạ? Trong nhà có ma kìa!”

Tiếng gõ cửa nặng nề mà gấp rút, vang vọng trong khắp hành lang, cô liên tục gõ cửa mấy cái, trong lòng hơi lạnh đi.

Trong phòng không ai đáp lại.

Đêm Trắng đã cắt đứt khả năng xin thầy Bách Lý giúp đỡ của cô, rõ ràng là muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Cô chỉ là một người mới, không có kỹ năng, không có kinh nghiệm, cũng chẳng có đạo cụ gì có ích, đối diện với tình thế nguy hiểm thế này chắc chắn sẽ không còn đường nào trốn nữa.

Cảm giác ngột ngạt sau lưng càng lúc càng mạnh mẽ, lời dẫn tỏ ra tiếc nuối nói.

[Vô vọng rồi.]

[Cô nghe tiếng tim mình đập, thịch, thịch, thịch. Một mùi máu tanh xộc vào mũi, có thứ gì đó trèo lên lưng cô, vươn hai tay ra với cô.]

[Đêm nay, thời khắc này sắp trở thành lần cuối cùng cô —]

Nói tới đây, lời dẫn chợt im bặt.

Ngay cả hệ thống giám sát số 056 cũng thấp giọng thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc.

[Hả?]

Ác ma đáng lẽ nên bắt đầu tàn sát… sao lại bất động rồi?

Ngay khi lời dẫn vừa dứt, Bạch Sương Hành như trút được gánh nặng, cô nhìn tới phía cầu thang.

Cô thắng cược rồi.

Ý định gϊếŧ người của Đêm Trắng rất nặng nề, hơn nữa thầy Bách Lý cũng từng nói là sức khỏe mình không tốt, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Rất có thể thầy ta sẽ phớt lời lời cầu cứu của cô, vì thế lúc chạy ra phòng khách, Bạch Sương Hành đã dự trù cho tình huống xấu nhất rồi.

Trong tình huống đó, cần phải chuẩn bị kế hoạch thứ hai.

Ngoài Bách Lý ra, trong nhà chỉ còn kỹ năng Trói buộc của Từ Thanh Xuyên là có thể khống chế được ma quỷ.

Thời gian cooldown của kỹ năng quá dài, tốt nhất nên để dành cho bài kiểm tra sau, thế là cô quyết định cầu cứu thầy trước, nếu không được sẽ nhờ Từ Thanh Xuyên làm phương án dự phòng.

056 lạnh giọng: [… Điện thoại.]

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó với con ác ma kia đều không để ý tới việc Bạch Sương Hành đang siết chặt một chiếc điện thoại di động.

Điện thoại hơi sáng lên, đang hiển thị trạng thái trong cuộc gọi.

Từ Thanh Xuyên ở ngay sát vách cô, lúc Bạch Sương Hành chạy ra khỏi phòng đã dùng sức đóng cửa lại. Chắc chắn anh ta có thể nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của cô lúc chạy trốn.

Mà trên đường chạy xuống cầu thang, cô đã lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thanh Xuyên, câu nói “Thầy Bách Lý”, “có ma” kèm tiếng gõ cửa kia đã tiết lộ được vị trí và tình hình của cô.

Ai cũng biết nếu ăn càng nhiều con người thì ma quỷ sẽ càng mạnh hơn.

Nếu tối nay cô chết ở đây, con ác ma đó sẽ càng hung hãn hơn, đối với Từ Thanh Xuyên mà nói không phải là một tin tốt.

Khả năng cao là Từ Thanh Xuyên sẽ cứu cô.

Dù anh ta không tới thì tốc độ của ác ma cũng không nhanh, Bạch Sương Hành vẫn còn có thể vòng lại lên lầu, gõ cửa phòng anh ta luôn.

Cô sẽ không để lại duy nhất một con đường sống cho mình.

Kỹ năng Trói buộc được kích hoạt, hồn ma đuổi theo sát sau cô hơi khựng lại, đứng hình tại chỗ.

Nhịp tim từ từ ổn định lại, Bạch Sương Hành gật đầu ra hiệu với Từ Thanh Xuyên: “Cảm ơn nhé.”

Cô xoay người lại, ác ma đằng sau xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một người nam khoảng hơn 20 tuổi, ngoại hình bình thường chẳng có gì đặc biệt, trong đôi mắt đờ đẫn vằn vện tia máu, ác ý toát ra từ thân hắn dường như ngưng tụ lại thành thực thể.

Trên cổ có vết dây thừng hằn lên, là ma thắt cổ.

“Hình như tần suất ma quỷ xuất hiện hơi cao quá rồi đấy.”

Văn Sở Sở nghe tiếng đóng sầm cửa nên cũng xuống lầu với Từ Thanh Xuyên, lúc này đang nghiến răng cáu kỉnh: “Chúng ta mới giải quyết xong Bút Tiên mà, sao lại có tên này nhảy ra nữa rồi?”

[Suy cho cùng thì mọi người cũng đang quay phim mà.]

056 rất bình thản: [Vào phim tất nhiên phải quay theo tình tiết và motip phim chứ. Phim kinh dị có tình tiết nhanh gấp, nếu quái vật xuất hiện chậm thì khán giả sẽ chán.]

Lúc nào nó cũng viện cớ được.

Từ Thanh Xuyên khó chịu trong lòng, nhìn hồn ma có bộ dạng đáng sợ gần đó và Bạch Sương Hành đang đứng bên cạnh.

Cô ở rất gần ma thắt cổ, chắc chắn là bị sốc về thị giác cực kỳ.

Từ Thanh Xuyên nghĩ, thân là người duy nhất có kinh nghiệm ở đây, anh ta có nghĩa vụ an ủi cô.

… Dù nói thật, trông gương mặt trắng bệch dữ tợn đó, bản thân anh ta cũng thấy hai chân như nhũn ra, chỉ muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này thật nhanh thôi.

Từ Thanh Xuyên điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng không để nỗi căng thẳng trong lòng bị lộ ra: “Ờ thì, cô không sao đấy chứ?”

“Ừm. Yên tâm đi, vẫn còn cơ hội.”

Vẻ mặt Bạch Sương Hành rất bình thường, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Kỹ năng của anh chỉ duy trì được hai phút thôi đúng không?”

Từ Thanh Xuyên: ?

Sao cảm giác như cô đang an ủi anh ta vậy?

Trong lúc anh ta còn đang ngớ người thì Bạch Sương Hành lại nói: “Ác ma này rất nhanh sẽ hành động trở lại được, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Thầy Bách Lý đâu rồi?”

Văn Sở Sở nói: “Thầy ta không có ở nhà à?”

“Không có ai mở cửa hết.”

Bạch Sương Hành lắc đầu: “Đêm Trắng sẽ không để thầy ta giúp chúng ta đâu.”

Cô như nghĩ tới chuyện gì đó, vội xoay người xuống lầu: “Trong Đêm Trắng, chùa Phật và giáo đường có trấn áp ma quỷ được không?”

“Không được.”

Từ Thanh Xuyên ở sau lưng cô, trả lời thật: “Lần trước rơi vào Đêm Trắng, chúng tôi cũng nghĩ tới cách này, nhưng dù có trốn trong giáo đường, học thuộc kinh Phật hay dùng kiếm gỗ đào, máu chó đen thì cũng thất bại hết.”

Anh ta gãi đầu: “Nói sao nhỉ, cảm giác như ở đây toàn là yêu ma quỷ quái, Thần linh không hề tồn tại ấy.”

Trong lòng thầm tính toán thời gian, Từ Thanh Xuyên ra sức xoa ấn đường.

Chỉ còn lại hai mươi mấy giây là ác ma có thể thoát khỏi khống chế rồi.

Quẫn trí, anh ta tìm kiếm tất cả cách thức khả thi trong đầu:

“Đúng rồi, vì đã qua một cửa Đêm Trắng nên tôi có thể dùng điểm tích lũy để đổi đạo cụ trong hệ thống. Nếu đổi bùa trấn ma chắc sẽ chặn được nó vài phút đấy.”

Nhưng cũng chỉ có vài phút thôi.

Sau đó thì sao? Sau đó phải làm sao nữa?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở trán và lòng bàn tay, tiếng tim đập càng lúc càng mạnh, có người đi tới cuối cầu thang, mở cánh cửa bị khóa ở tầng 1 ra.

Đêm lạnh yên tĩnh, ánh trăng như nước, anh ta thấy Bạch Sương Hành hơi nghiêng đầu.

Cô đứng ở nơi giao giữa bóng tối và ánh sáng, nửa gương mặt bị ánh trăng bao phủ, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại một ánh sáng mờ ảo.

Làn tóc dài từ từ xõa xuống vai, cô chợt mở miệng: “Có thể đổi lấy thứ gì nhóm lửa được không? Bật lửa chẳng hạn.”

Đó là đạo cụ rẻ nhất.

Từ Thanh Xuyên gật đầu, không hiểu sao lại thấy Bạch Sương Hành cong môi mỉm cười.

“Còn nhớ nội dung bài kiểm tra thứ hai không? Đi thẳng tới phía Bắc là tới được bãi tha ma.”

Cô nói: “Tới bãi tha ma nào.”

*

Có một ác ma đang đuổi theo không rời sau lưng, cả ba không dám dừng lại mà đi thẳng tới phía Bắc.

Trên đường đi, Bạch Sương Hành giải thích vắn tắt, lấy bao lì xì dùng làm vật trung gian cho âm hôn ra.

“Đây là lì xì âm hôn.”

Da cô trắng nõn, ngón tay thon dài khiến bao lì xì đỏ tươi như máu càng nổi bật và kỳ quái hơn: “Nếu người sống nhặt được tức nghĩa là chấp nhận vượt qua sinh tử âm dương để kết hôn với người chết.”

“Minh hôn ư?”

Văn Sở Sở sợ tới run người: “Thế thì quá…”

Từ Thanh Xuyên: “Chúng ta tới bãi tha ma làm gì vậy?”

Anh ta không tìm ra được logic, sở dĩ theo Bạch Sương Hành tới đây chỉ đơn giản là vì chẳng còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải liều thôi.

Giờ họ đã tới bãi tha ma, đã quá nửa đêm, trăng sáng sao thưa.

Xung quanh tĩnh mịch nặng nề, ngước mắt nhìn lên là có thể thấy được những bia đá lạnh lẽo và những mộ phần nhấp nhô.

Văn Sở Sở nhíu mày: “Đừng nói là… ở đây có đám đó lẩn trốn đấy nhé.”

Cô ta từng nghe nói về những điều cấm kỵ trong phương diện này, tuyệt đối không được nhắc tới hai chữ “quỷ thần” trong nghĩa trang đêm khuya, bấy giờ sự cảnh giác của cô ta đã lên tới đỉnh điểm, Văn Sở Sở thầm siết chặt nắm đấm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ma quỷ thì sao mà sợ cách đấu trong trường cảnh sát được.

“Không sao đâu.”

Bạch Sương Hành lại cười: “Đang cần đám đó mà.”

Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng hành động lại rất gấp gáp, cô nhanh chóng mở bao lì xì, lấy tiền giấy màu đỏ bên trong ra.

Văn Sở Sở hơi kinh ngạc: “Tiền thật đấy hả?”

Cô ta còn nghĩ đó là tiền chôn chung người chết.

Bạch Sương Hành trầm giọng giải thích: “Giả đó.”

Cô hơi dừng lại rồi nhìn sang Từ Thanh Xuyên: “Có thể phiền anh đổi một cái bật lửa không?”

… Bãi tha ma, lì xì, bật lửa.

Suy nghĩ hỗn độn từ từ lắng lại, Từ Thanh Xuyên nghĩ hình như anh ta đã hơi hiểu ra dụng ý của cô rồi.

Vì thế anh ta chẳng hề do dự mà đáp lại: “Được chứ.”

*

Bãi tha ma, đêm đã khuya.

Kỹ năng của Từ Thanh Xuyên chỉ trị được ngọn chứ chẳng nhổ nổi gốc, hai phút nháy mắt đã qua, ma thắt cổ tìm được hơi thở người sống nên lúc nào cũng bám theo sau lưng họ.

Nó đang tức giận.

Tại sao cô lại không muốn ở bên cạnh nó chứ? Tại sao lại muốn chà đạp tình yêu của nó? Cả hai đứa con người đột nhiên xuất hiện đó nữa, tại sao lại muốn phá hỏng kế hoạch của nó?

Tại sao chúng lại… nghĩ rằng mình trốn được chứ?

Nó đuổi theo rất sát, chẳng mấy chốc đã tới bãi tha ma, mà ở xa xa, nó thấy một đám lửa và ba bóng người.

Tìm được rồi.

Sự phẫn uất như một con sóng tràn tới, từ từ lan rộng trong bóng đêm.

Trong mắt tên đàn ông chết đã lâu chảy ra huyết lệ, khóe miệng cong lên thành một đường mất tự nhiên, nó từng bước đi tới phía họ.

Lời dẫn vang lên: [Đây là ngõ cụt.]

[Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tất cả, ai cũng biết là chẳng còn cơ hội nào để sống tiếp được.]

[Ác ma lang thang quá cô đơn, sau đêm nay, có lẽ… nó sẽ có thêm ba người bạn mới.]

“Anh cô đơn quá.”

Nó từng bước tới gần, nhìn bóng người mình nhớ thương chằm chằm: “Ở bên anh đi…”

Ác ma rít lên: “Trở thành vợ của anh, đi theo anh đi!”

Vừa dứt lời, bóng đen đột nhiên vυ't tới, lao thẳng về phía Bạch Sương Hành!

— Tên điên này!

Từ Thanh Xuyên sợ tới mức run bần bật, ngay sau đó, anh ta chợt thấy một luồng khói lạnh bốc lên từ một ngôi mộ không xa phía trước.

Thế là… cách của Bạch Sương Hành có hiệu quả rồi ư?

Làn khói lượn lờ thong thả bốc lên, từ từ ngưng tụ thành hình dáng của một người nữ tóc dài.

Nói chính xác hơn là ma nữ.

Ma nữ xuất hiện không hề có dấu hiệu gì trước, chỉ có thể thấy tâm trạng nó cực tệ, đôi mắt đỏ như máu, lắc người một cái —

Thật bất ngờ, nó lại cản trước mặt ma thắt cổ.

Không chỉ lời dẫn sửng sốt mà đến cả ma thắt cổ cũng hơi mờ mịt, nó nghe ma nữ khàn giọng hỏi: “Số tiền này… Là tiền của mi à?”

Cách đó không xa, Bạch Sương Hành thở ra một hơi.

Trong Đêm Trắng, ma cũng phải tuân theo quy tắc. Sở dĩ ma thắt cổ có thể quấn lấy cô mà chẳng kiêng kị gì là vì cô đã nhặt lì xì âm hôn lên.

Hành động “nhặt lên” đó có nghĩa là cô chấp nhận.

Thoạt nhìn thì có vẻ là một kết cục có sẵn, nhưng mà, tài sản có thể chuyển nhượng được mà.

Ý tưởng lúc đầu của Bạch Sương Hành là quyên số tiền này cho chùa, đạo quán hoặc giáo đường, để tên ác ma cô đơn đó đối đầu với thần linh luôn.

Tiếc là trong Đêm Trắng lại không có, nhưng ma thì khá nhiều.

May là ma khá nhiều đấy.

Hỏi, trong phong tục cổ truyền, mục đích đốt vàng mã trước mộ là để làm gì?

Đáp án là để người trong mộ có được khoản tiền đó.

Tiền giấy một khi đốt lên là không thể nào phục hồi lại như cũ được, nói cách khác, người trong mộ chỉ có thể nhận đồ đã đốt chứ không trả về được.

Một khi đốt lì xì cầu hôn cho chúng, hôn lễ này sẽ không quay lại được nữa.

“Trả lời đi chứ.”

Hồn ma nữ đột nhiên xuất hiện yếu ớt nói: “Đồ không biết tốt xấu, tự dưng lại đốt thứ này cho ta… Ai thèm kết hôn với mi hả?”

056 đang âm thầm quan sát: …

Trái tim nó cảm thấy bất ổn, nó nhìn tới ngôi mộ chỗ cô gái xuất hiện.

Ả đã chết hơn trăm năm rồi, với bà tổ này, ma thắt cổ chỉ là một thằng nhãi thôi.

Lúc chọn đối tượng để đốt tiền, Bạch Sương Hành đã cố tình chọn thời đại sống – chết.

Ai lại như thế chứ!

Cốt truyện vốn hoàn hảo không có khuyết điểm lại không may xuất hiện một vết nứt.

Ma thắt cổ sững sờ chốc lát, cuối cùng cũng hiểu được những gì đang xảy ra, trên mặt nó nổi đầy gân xanh: “Khốn kiếp —”

Chưa kịp dứt lời, một ngôi mộ khác bên trái lại bất ngờ bốc lên luồng khói đỏ.

Lần này nó ngu hết cả người.

Khói bốc lên từ từ phác họa ra hình dạng của một người phụ nữ tóc ngắn chừng 30 tuổi.

Nhìn lại dưới đất trước bia mộ, rõ ràng là có dấu vết từng đốt giấy.

Nó nhớ rồi.

Trong bao lì xì của nó có rất nhiều tờ tiền giấy —

Con nhỏ ác độc này đã đốt chúng trước những ngôi mộ khác nhau!!!

“Kết âm hôn với ta.”

Ma nữ mới xuất hiện tỏ vẻ không vui, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét: “Ta đã đồng ý chưa hả?”

Ma nữ tóc dài lạnh lùng cười: “Ồ, hóa ra không phải chỉ có mình ta à?”

… Chuyện gì thế này!!!

Trước có sói, sau có hổ, cốt truyện sụp đổ thành từng mảnh, ma thắt cổ gần như suy sụp, trơ mắt nhìn thấy trong phần mộ lại xuất hiện thêm hai người phụ nữ trung niên, một ông già hơn 70 tuổi và một bà lão mặt mày cau có nữa.

Chẳng ai thích bị ép cưới hết, cũng chẳng ai muốn thấy người cầu hôn mình cùng lúc cầu hôn với nhiều người.

“Không phải tôi…”

Ma thắt cổ run lẩy bẩy, trợn tròn mắt nhìn sang Bạch Sương Hành: “Là nó, đều do nó cả!”

“Ê, đừng có đổ oan cho ta.”

Bạch Sương Hành nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh: “Chỉ có mi mới tự làm vụ môi giới âm hôn được thôi. Hơn nữa —”

Cô cười: “Việc cần thiết nhất là kết thúc mấy mối hôn sự này mà đúng không? Theo ta biết, muốn kết thúc âm hôn thì phải trả lại lì xì, hoặc là…”

Hoặc là khiến hồn ma đã kết hôn với mình hồn phi phách tán.

“Tôi hiểu rồi.”

Văn Sở Sở thán phục: “Dùng cách của ma để đánh thắng ma, dùng ác ma để đối phó ác ma, sao lại quên cách lấy độc trị độc này được nhỉ.”

“Mấy hồn ma mới nhảy ra khi nãy khiến tôi nhớ tới một câu thơ.”

Từ Thanh Xuyên không kìm được mà suy nghĩ: “Lửa đồng khó đốt cỏ xanh, gió xuân hây hẩy lại sanh nở đầy*, đúng là mọc lên như nấm ấy nhỉ.”

(*) Trích từ bài thơ Phú Đắc: Cỏ Trên Cao Nguyên Xưa Đưa Tiễn – Bạch Cư Dị.

056: …

Bạch Sương Hành thì khỏi nói, nhưng hai người có thể nào nghiêm túc tí không hả? Đây là tình huống để tán dóc à???

Giờ đã xuất hiện sáu hồn ma rồi, oán khí cực nặng, cứ như đàn sói vây quanh

Ma thắt cổ lùi ra sau từng bước, ánh mắt thoáng nhìn qua, thấy trong đống tro tàn ở một góc khác và chữ khắc trên bia mộ.

Khựng lại một giây, hắn tuyệt vọng quay lại, nhìn tới phía Bạch Sương Hành.

Hai mắt nó ửng đỏ, trong mắt lộ ra bốn chữ to đùng.

— Con nhỏ tàn ác.

Ngay sau đó, trong nghĩa trang vang lên tiếng gầm giận dữ, một giọng nam trầm thô kệch vang lên: “Má nó, đứa nào đốt tiền âm hôn cho ông đây hả?”

Bóng dáng một người đàn ông như ngọn núi xuất hiện, cực kỳ vạm vỡ, mang đầy tính uy hϊếp.

Ước tính chiều cao chắc khoảng chừng 2m.

Gió đêm thoáng qua khiến thân hình đang lung lay của ma thắt cổ liêu phiêu theo gió.

Nhìn cô dâu (hoặc chú rể) cuối cùng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống khóe mắt nó.

Những ác ma bị ép kết hôn đều sát khí ngút trời, chỉ muốn xé xác đối tượng minh hôn của mình ra thành từng mảnh.

Chỉ có ông già hơn 70 tuổi kia là hơi đỏ mặt, nhìn bao lì xì cầu hôn trước bia mộ của mình chằm chằm, đau lòng nói: “Thói đời kỳ lạ thật… Nhóc con, sở thích của mi cũng lạ thật đấy!”

Ma thắt cổ: …

Thôi, cho nó chết mịa luôn đi.

Bảy hồn ma đều lộ ra sát khí, tiếng hệ thống cũng vang lên.

[Ding dong! Chúc mừng người khiêu chiến đã hoàn thành 2/4 nhiệm vụ chính.]

[Mời người khiêu chiến có đóng góp cao nhất, Bạch Sương Hành, chọn tiêu đề cho phần thứ hai.]

[Dưới đây là các tên đề cử cho ngài:]

[“Tôi Không Phải Ngựa Giống”, “Những Người Vợ Đáng Sợ Của Tôi”, “Câu Chuyện Nhỏ Về Minh Hôn”…]

056 cạn lời.

Nếu nó có hình dạng nhân hóa, chắc chắn giờ mặt đã xanh mét rồi.

Cái quái quỷ gì đây? Bút Tiên đáng thất vọng kia đã bỏ chạy theo đam mê rồi, giờ tới phần này cũng trở thành một bộ phim tình cảm rồi hả?

Nó muốn quay phim kinh dị mà!

[Cô — —]

Nó tức tới mức đau tim, nhưng lại chẳng thể tìm ra được khuyết điểm nào.

Dù là trình tự hay cách thức giải quyết, hành vi của Bạch Sương Hành đều nằm trong phạm vi quy tắc hết.

“Chẳng phải cô đơn muốn tìm người ở bên hay sao?”

Bạch Sương Hành nhún vai vô tội, chọn tiêu đề phụ mà mình thích: “Có nhiều hồn ma thế này ở bên cạnh, nó không phải cô đơn nữa rồi.”

Nó một mình, nó cô đơn lạnh lẽo, nó bảo mình rất đáng thương mà.

Bởi vậy Bạch Sương Hành cho ma thắt cổ một lèo bảy mối âm hôn luôn, để nó có bảy người yêu ở bên cạnh như hình với bóng.

Rất logic, rất hợp lý.

056: …

Hợp lý mới là lạ ấy!!!

Đầu nó ong hết cả lên, nó tức giận ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy tiêu đề mà Bạch Sương Hành chọn.

Trong nghĩa địa cuồn cuộn oán khí, một đám ác linh lũ lượt kéo tới, tiếng khóc và cầu xin tha thứ của ma thắt cổ nghe cực kỳ bi thảm.

Cùng lúc đó, tiêu đề phụ nhàn nhã nổi lên, yên bình và ấm áp, tràn đầy năng lượng tích cực.

— Gia Đình Hạnh Phúc: Chẳng Còn Ai Cô Đơn.

Cuối cùng, 056 cũng đã hiểu thế nào gọi là tim như tro tàn rồi.

Làm ơn, hay là đổi thành “Những Người Vợ Đáng Sợ Của Tôi” đi, nó thấy tên đó cũng hay mà.