Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 24

Chương 24

Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn theo hai đứa nhỏ sang nhà bên cạnh trả quần áo.

Qua bên nhà họ Ngô hàng xóm thì thấy Tiền Ngọc Phượng còn đang ngồi xổm trên mặt đất mà giặt quần áo, trong sân có giếng nước nên cô ấy cũng lười chạy ra ngoài, trực tiếp giặt luôn trong sân.

Hai ngày nay Kim Tú Châu cũng không cần giặt quần áo, đều là Giang Minh Xuyên xách xô ra ngoài giặt từ khi sáng sớm, cô chỉ cần cơm nước xong xuôi lại mang quần áo đi phơi là được.

Thấy bọn họ tới, Tiền Ngọc Phượng liền gọi vọng vào trong nhà cho Đại Nha nghe: “Mau lấy ghế ra đây cho thím Kim ngồi.”

Trong nhà có tiếng trả lời, sau đó một cô bé mười một, mười hai tuổi bưng ghế đi ra, đặt ở trước mặt Kim Tú Châu.

Tiền Ngọc Phượng nhìn thấy vậy thì nhịn không được mà nói: "Bảo con lấy một cái ghế thì con lấy một cái thật đấy à? Còn có cả hai em nữa cơ mà! Sao nhìn thấy khách đến nhà mà không biết đường chào hỏi gì thế hả."

Cô bé kia rầu rĩ đáp một tiếng rồi quay vào trong nhà lấy thêm hai cái ghế nhỏ nữa, đặt xuống rồi lẩn đi luôn.

Vẻ mặt Tiền Ngọc Phượng ngán ngẩm, cô ấy nói với Kim Tú Châu: “Cũng không biết con bé này giống ai nữa, càng lớn càng lầm lì, đánh ba cây gậy cũng không thấy ư hử được một tiếng.”

Kim Tú Châu làm bộ trợn mắt nhìn cô ấy: “Chị cứ khoe khoang tiếp đi, con bé xinh xắn như vậy kia mà, nào có tệ như chị nói đâu. Hơn nữa, con gái ngoan ngoãn thì tốt chứ sao, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy thích rồi. Không lẽ cô lại thích mấy đứa đanh đá nhanh mồm nhanh miệng à?"

Tiền Ngọc Phượng nghe xong cũng gật gù đồng tình, cười với Kim Tú Châu: "Sao vào miệng em thì đều thành ưu điểm hết vậy trời."

Sau đó cô ấy lại hét vọng vào nhà một tiếng: “Mau đem chăn ra phơi đi con, tranh thủ hôm nay trời còn có nắng.”

Có điều, lần này giọng điệu đã tốt hơn nhiều rồi.

Kim Tú Châu cũng cười: “Em chỉ nói sự thật thôi.”

Cô ngồi xuống ghế, một lớn một nhỏ ngồi ở hai bên người cô. Phó Yến Yến cúi đầu, trước đây Kim Tú Châu cũng đã từng mắng cô bé như vậy, không ngờ rằng cô cũng sẽ có lúc khen người khác nữa đấy.

Kim Tú Châu trực tiếp hỏi về chuyện bông vải: “Chị dâu đã giúp em hỏi thăm chuyện mua bông chưa? Em còn muốn muốn mua thêm ít bông để làm hai cái chăn bông nữa. Hai đứa nhỏ đều lớn cả rồi, cũng nên chuẩn bị phòng cho chúng.”

“Hỏi rồi, chiều hôm qua chị có tranh thủ về hỏi thăm bên nhà mẹ đẻ rồi, nếu em cần thì bảo mẹ tôi mua giúp cho một ít. Ở đại đội cũng có làm chăn bông đấy, hồi chị cưới cũng mua chăn bông ở đó. Muốn bao nhiêu kí thì cứ nói với chị, chiều nay chị lại về một chuyến nữa.”

"Vậy thì tốt quá." Kim Tú Châu không hiểu lắm về mấy chuyện này, thế nên cô mới cô hỏi kích thước chăn bông của nhà Tiền Ngọc Phượng, cuối cùng đặt một chiếc nặng năm cân và một chiếc nặng sáu cân.

Thương lượng chuyện này xong xuôi, Kim Tú Châu có chút rối rắm, cuối cùng vẫn kể hết chuyện tối hôm qua cho cô ấy nghe: "Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa? Theo lý mà nói, em cũng mới đến đây mà, cũng có quen biết gì cô ta đâu, sao cô ta lại giống như là có thù oán gì với em vậy? Chuyện này tôi cũng chỉ dám nói với chị thôi, bởi vì thấy chị dâu tốt bụng nên em mới dám hỏi chị mấy cái này đó chứ. Dù sao thì từ giờ em cũng sẽ sống ở đây rồi, sợ lại có chỗ nào làm mất lòng mọi người.”

Tiền Ngọc Phượng vừa nghe cô nói vậy thì sắc mặt đã tươi tỉnh hẳn lên, không ngờ là đêm qua lại náo nhiệt đến vậy.

Cô ấy mở miệng muốn kể hết mọi chuyện cho Kim Tú Châu nghe luôn, nhưng nghĩ nghĩa, lại có chút do dự. Nếu mẹ chồng mà biết chuyện thì nhất định sẽ mắng cô ấy cho mà xem.

Kim Tú Châu cũng đã nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, mới cười nói: “Cho dù chị dâu có nói gì thì em cũng đều rất cám ơn. Sau này mà có chuyện gì, em mới dám tiếp tục kể với chị được.”

Những lời này có lực sát thương quá mạnh, Tiền Ngọc Phượng liền thần bí nói: "Em đừng nói với ai là do chị nói đấy nhé."

Kim Tú Châu dùng sức mà gật đầu một cái.

"Tranh thủ lúc này mẹ chồng chị đi vắng thì chị mới dám nói với em đó. Chị có biết cái người tên Lưu Hồng Nguyệt kia, cô ta thường xuyên tới nhà Uông Linh lắm. Uông Linh làm việc ở nhà máy dệt trong thành phố, là chủ nhiên phân xưởng, Lưu Hồng Nguyệt cũng muốn vào làm ở đó."

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến em đâu?”

"Đương nhiên là không liên quan tới em, nhưng lại có liên quan đến chồng em."

Nói đến đây, cô ấy nhìn về phía Kim Tú Châu, thấy vẻ mặt Kim Tú Châu vẫn bình thường thì mới thấp giọng hỏi: “Em có biết năm ngoái chồng em đã từng xem mắt với người khác rồi không?”