Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 34


Trưa ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên về nhà cùng với đầu bếp Trương.

Trên tay đầu bếp Trương còn cầm theo một chiếc giỏ, ông lấy bên trong ra hai phần đồ ăn. Ông cũng rất thành thật, vừa ăn vừa nói với Kim Tú Châu: “Đừng thấy chú làm đầu bếp lâu năm như vậy mà lầm, thực ra khi mới bước chân vào cái nghề này, chú còn chẳng nấu được một món ra hồn ấy chứ, đều là sau này đi theo một sư phụ già mà học được cả đấy, nhưng mà cũng chỉ học được chút da lông bên ngoài thôi. Sư phụ của chú từng nói rằng, các đầu bếp ngày xưa đều sẽ truyền lại tay nghề cho con cháu cả. Chú nhờ Minh Xuyên hỏi cháu cũng không có ý gì đâu, chú là người đơn giản, thấy bánh đấy ăn ngon thì định học để sau này làm cho mọi người ăn sáng thôi, chứ không vì lý do nào khác cả. Cháu cũng đừng nghĩ xấu cho chú.”

Kim Tú Châu chỉ cười cười rồi nói: “Chú là người Minh Xuyên tin tưởng nên đương nhiên cháu cũng sẽ xem chú như người trong nhà. Nhưng nói thật với chú, những thứ được tổ tiên truyền lại như thế này, cháu cũng rất khó xử. Lúc trước, khi người lớn trong nhà dạy cho cháu cũng đã dặn dò là cháu không được truyền ra bên ngoài. Tuy rằng bây giờ những vị đó đã không còn nữa, nhưng cháu cũng không dám trái lời họ.”

“Có điều, Minh Xuyên cũng thường nói, quân đội là một tập thể lớn, có đôi lúc không nên tính toán được mất của một cá nhân, chú cũng chỉ là vì nghĩ cho mọi người, nhà cháu cũng không thể quá ích kỷ, nên nếu cháu có thể tự mình làm thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Đầu bếp Trương nghe vậy thì cười.

Ngay cả Giang Minh Xuyên cũng có thể nghe hiểu được chút tính toán nhỏ này của cô, anh có chút bất lực nhìn về phía cô.

Kim Tú Châu còn giơ tay cẩn thận đếm: “Thật ra cháu còn biết làm bánh bao chiên giòn, bánh quai chèo, bánh củ mài nhân táo đỏ, bánh bao da tàu hũ ky,... Ngoài ra, cháu cũng có thể làm một số món như cá nấu sữa, canh măng chua da gà, vịt quay lò và rất nhiều rất nhiều nữa.”

Sợ bọn họ hiểu nhầm, cô bổ sung thêm: “Cháu chỉ nhớ được công thức chứ chưa có cơ hội thực hiện, nhưng chắc chắn là bắt tay vào làm cũng sẽ nhanh thôi.”

“...”

Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên tiễn đầu bếp Trương ra về, lúc đi ra cửa, đầu bếp Trương không khỏi cười nói: “Vợ cậu so với cậu thì thông minh hơn nhiều.”

Không chỉ thông minh hơn, mà da mặt cũng đủ dày nữa.

Giang Minh Xuyên không phủ nhận điều đó. Về đến phòng, anh nhịn không được hỏi: “Em muốn đến nhà ăn phụ việc à?”

Kim Tú Châu gật đầu: “Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền, cũng không thể chỉ phụ thuộc vào mỗi anh được.”

Giang Minh Xuyên nghe xong cũng không nói gì, mỗi tháng anh đều chia tiền lương thành nhiều phần, một phần gửi cho em gái, một phần gửi cho ba mẹ nuôi, ngoài ra còn một phần gửi cho gia đình đồng đội đã hy sinh nữa. Hiện tại thì giảm bớt được phần tiền gửi cho nhà họ Phó kia, vợ của một chiến hữu khác cũng đã tìm được việc làm: “Phần của em gái thì vẫn phải gửi, cha mẹ con bé sau này có sinh được một đứa con trai, tôi sợ cuộc sống của con bé không tốt. Tôi cũng đã viết một bức thư giải thích với cha mẹ nuôi rồi, bọn họ sẽ hiểu thôi.”

Kim Tú Châu nhanh chóng an ủi anh: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ nghĩ nếu chỉ một mình anh gánh vác như vậy thì quá vất vả. Anh làm vậy là không sai, chờ sau này cuộc sống của chúng ta khá hơn, chúng ta lại có thể trợ cấp tiếp cho họ.”

Nhưng trong lòng cô lại không nghĩ vậy, theo như lời bà Ngô nói, cha nuôi của Giang Minh Xuyên có được thành tưu như ngày hôm nay cũng đều là nhờ vào vinh quang của cha mẹ anh cả. Giang Minh Xuyên đi được đến bước này đều là dựa vào bản thân, trong khi con trai ruột của hai vợ chồng kia thì lại được thu xếp chu đáo.

Giang Minh Xuyên cau mày nói: “Em không thể đến nhà ăn được, nếu em đến đó làm việc, sợ là bên đó sẽ khó ăn khó nói với những quân tẩu (vợ của quân nhân) khác.” Bởi vì có phải chỉ mỗi mình cô muốn làm việc ở đó đâu.

“Sao lại khó nói được nào? Em cũng không phải là ăn không uống không, mà là dựa vào chính năng lực của mình đó chứ. Nếu người khác muốn làm thì cứ gạt em ra là được mà.”

Giang Minh Xuyên cuối cùng cũng đã nhìn ra, cô thực sự chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Kim Tú Châu thấy anh im lặng thì cho rằng anh vẫn không đồng ý, thế là cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, còn gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ giúp em mà, phải không?”

“...”