Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 38

Trong phòng bếp, Giang Minh Xuyên nói với Kim Tú Châu về chuyện công việc của cô.

"Đầu bếp Trương nói, chú ấy đã giúp em xin một chân đầu bếp ca sáng, trước mắt sẽ phụ làm bữa sáng. Nếu làm tốt thì sau này có thể chuyển sang ca trưa hoặc ca tối."

“Lương thì cũng như những người khác, hai mươi đồng một tháng, hàng tháng sẽ có thêm phiếu gạo năm cân, nửa chum dầu mè, những cái khác thì sẽ được thưởng vào cuối năm. Nhưng em cần phải dậy sớm, sáng nào cũng phải có mặt ở phòng bếp lúc ba giờ sáng để làm việc, hết ca lúc chín giờ sáng. Sau đó, chín giờ đến mười giờ tối thì phải có mặt ở nhà ăn để chuẩn bị đồ cho sáng hôm sau.”

Mức lương và phúc lợi giống như công nhân ở thành phố, nhược điểm duy nhất là phải dậy sớm ngủ muộn.

Có điều những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề với Kim Tú Châu. Trước kia, khi cô còn là nha hoàn, cô cũng phải thường xuyên gác đêm cho chủ tử, đặc biệt là vào mùa đông, dù cho có mặc áo khoác thì cô vẫn cảm thấy lạnh muốn chết.

Hơn nữa, cho dù là phu nhân của Hầu phủ thì mỗi ngày cũng phải thức dậy vào giờ Dần để trang điểm chải chuốt cho kịp đến thỉnh an chỗ lão phu nhân thôi. So với bây giờ thì cũng khoảng ba, bốn giờ sáng rồi đấy.

Kim Tú Châu không để ý mà gật gật đầu: “Được, dù sao thì ở nhà em cũng không có chuyện gì để làm.”

Giang Minh Xuyên nghi ngờ liếc nhìn cô một cái. Anh nghe con gái nói, ngày nào cô cũng ngủ đến nửa buổi sáng mới dậy kia mà.

Buổi tối, Kim Tú Châu còn định chui vào ấp bên cạnh Giang Minh Xuyên nữa kìa, nhưng Giang Minh Xuyên lại dùng ánh mắt bất lực đè lại tay chân cô, nhỏ giọng nói: “Sáng mai em còn muốn dậy không đấy?”

Kim Tú Châu nghe xong thì trong lòng có chút rối rắm, do dự nói: "Vậy thì chúng ta làm nhanh một chút?"

Giang Minh Xuyên: "..."

Thấy anh không nhúc nhích, Kim Tú Châu nhân cơ hội đưa tay qua sờ soạng trên ngực anh một phen.

Giang Minh Xuyên đỏ mặt, anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào mặt dày như cô hết.

Nhìn thấy Kim Tú Châu lại muốn bò lên người mình, anh dùng sức ôm chặt lấy cô vào trong ngực, không cho phép phản kháng, nói: "Nghe anh, ngủ đi."

Giọng người đàn ông trầm thấp, lúc anh nói chuyện, khí nóng vừa vặn phả xuống trên đỉnh đầu Kim Tú Châu, khiến người ta ngứa ngáy.

Cô áp mặt vào ngực anh, cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể anh cao hay là do cô đỏ mặt, mà khiến cô cảm thấy cả người mình nóng ran.

Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu được trải nghiệm cảm giác được người khác ôm chặt vào trong ngực như thế này, một loại cảm giác thỏa mãn như bao trùm lên cả thế giới của cô.

Mà giờ khắc này, cái ổ chăn nhỏ nhắn yên tĩnh này chính là cả thế giới của cô.

*

Một đêm say giấc nồng.

Rạng sáng, Kim Tú Châu đúng giờ thức dậy.

Cô nằm nghiêng trên giường, anh thì đang ôm lấy cô từ phía sau.

Trong lòng cô không khỏi hừ nhẹ một tiếng, nghĩ rằng đàn ông đều là một giuột hết. Cho dù lúc kết hôn có chẳng bằng lòng đi nưaz, không phải bây giờ vẫn đang ôm cô vào lòng mà ngủ ngon lành đấy sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc rời giường cô vẫn cố nhẹ chân nhẹ tay hết mức có thể. Quấn mình trong chiếc áo khoác bông dày, Kim Tú Châu vào bếp rửa mặt bằng nước trong phích, sau đó mới buộc tóc rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài trời vẫn đang tối đen như mực, cũng may là vẫn còn có ánh trăng ở trên cao nên cô vẫn có thể nhìn rõ đường đi.

Khi Kim Tú Châu đến nhà ăn thì bên trong đã được sáng đèn. Nhà ăn dùng đèn điện nên không gian sáng trưng, đầu bếp Trương không có mặt, nhưng bốn anh lính hậu cần phụ trách bếp núc ca sáng đều đã có mặt ở trong bếp rồi, mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình. Hẳn là bọn họ đã được đầu bếp Trương báo cho từ trước, thế nên khi thấy Kim Tú Châu đến, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên mà chỉ thấy tò mò về cô.

Kim Tú Châu vốn đang nghĩ là không biết mình có bị làm khó dễ gì không, dù sao theo kinh nghiệm ngày xưa của cô, đi đến đâu cũng phải nhập gia tùy tục, ma cũ bắt nạt ma mới cũng là chuyện không hiếm. Nhưng không ngờ, bốn “anh nuôi” này lại rất khách sáo với cô, còn có một người cậu lính bếp núc cao cao trong số đó dừng tay lại, chạy tới hỏi cô: "Đầu bếp Kim, cô xem có cần gì nữa không? Chúng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị một tay."

Nghe được ba chữ "đầu bếp Kim" này, Kim Tú Châu hài lòng liếc nhìn đối phương một cái, sau đó lại đưa mắt quét quanh phòng bếp một vòng. Thấy gạo nếp đã ngâm rửa sạch sẽ, táo đỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn, cô cũng không khách sáo với anh ta, xắn tay áo lên rồi nói: “Tôi còn cần thêm đậu đỏ và hoa quế nữa, ở đây có sẵn không?”

“Đậu đỏ thì có, nhưng không có hoa quế."

"Vậy lấy đậu đỏ giúp tôi ha."

Người nọ nghe xong liền đi lấy giúp cô. Còn Kim Tú Châu thì đi đến kiểm tra chỗ gạo nếp đã ngâm kia.

Tám giờ sáng, kết thúc thời gian thể dục buổi sáng, các binh sĩ đều nhịp mà tiến vào phòng bếp, mỗi người tự lấy cho mình một cái khay ăn đặt ở trước cửa, sau đó xếp hàng để lấy cơm qua ô cửa sổ.

Bình thường đều sẽ là một quả trứng gà, một cái màn thầu, một ít đồ ăn kèm cộng thêm một tô cháo nóng hổi. Nhưng hôm nay đột nhiên lại khác hẳn, màn thầu được thay thế bằng một cục cơm nắm hồng hồng có đậu đỏ và thịt táo tàu ở bên trên, vừa nhìn là đã biết rất ngon rồi.