Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 28

Chương 28

Giang Minh Xuyên quyết định thời gian mời tiệc sẽ là vào buổi trưa, vốn dĩ định tổ chức ở nhà ăn, sau đó lại nghĩ sẽ xung đột với giờ cơm, đến lúc đó, ở nhà ăn mọi người cứ đi qua đi lại thì cũng không tiện cho lắm. Thế là anh quyết định tổ chức ở nhà.

Vừa hay trời hôm nay nắng to, ngồi ăn ở ngoài cũng không lạnh.

Sáng sớm, anh dẫn Hạ Nham đi quét sạch tuyết ở ngoài sân và trước cổng nhà, sau đó đi nhà ăn một chuyến, chuyển rau dưa đã đặt trước về nhà. Từ sớm, bà Ngô nhà bên cạnh và Tiền Ngọc Phượng đã qua đây giúp một tay, Ngô Nhị Trụ dẫn theo hai người chuyển số bàn ghế và bát đũa đã mượn đến.

Khoảng 9 giờ sáng, đầu bếp nhà ăn đến, mang theo một rổ gia vị nhỏ, sau đó vào bếp bận rộn nấu nướng, khí thế ngất trời.

Kim Tú Châu ở trong phòng sửa soạn cho bản thân và hai đứa con xong thì cũng ra ngoài giúp đỡ.

Cô biết ở đây không giống với triều Đại Cảnh, không có quá nhiều quy củ, thế nên cô cũng nhập gia tùy tục.

Bà Ngô nói với cô, hôm nay cô là cô dâu mới, đừng để bản thân quá vất vả, sau đó bà kéo cô sang bên cạnh cùng ngồi nhặt rau.

Bà Ngô cất giọng ôn hòa nói: “Giang Minh Xuyên là một người tốt, cháu đừng để ý đến việc nó đã 28 tuổi, thật ra có rất nhiều chuyện nó cũng không hiểu, căn bản là không có ai dạy nó cả. Làm việc gì cũng luôn nhận phần thiệt thòi về mình, chu toàn cho người khác.”

Kim Tú Châu quay đầu nhìn bà.

Bà Ngô không biết nghĩ đến chuyện gì, có phần cảm khái nói: “Đứa nhỏ này có chuyện gì cũng đều thích dấu trong lòng, gặp chuyện tủi thân cũng không nói ra. Cũng không biết là nó nói cho con nghe chưa, ba mẹ nó đều hi sinh trong chiến tranh rồi, ba nó ở cùng thôn với thím. Lúc nhỏ nhà ông ấy nghèo lắm, sau khi người trong nhà đều chết đói cả, ông ấy mới đi nơi khác kiếm cơm, vẫn chưa từng về thôn lần nào, một thời gian sau mới biết là ông ấy đi lính. Nhà mẹ nó trước đây là phú thương lớn, nghe nói cả một con phố của tỉnh x đều là của nhà họ, hồi còn trẻ cũng đã từng đi du học ở nước Y, sau này về nước thì làm việc trong một bệnh viện do bọn quỷ Tây mở, bí mật truyền tin tình báo, cứu được rất nhiều người. Hai người họ đều là đại anh hùng, chỉ tiếc là hai người đều không thể sống sót.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Lúc đó Minh Xuyên cũng chỉ lớn bằng Hạ Nham bây giờ, sau khi nước ta giải phóng, thằng bé được một chiến hữu của ba nó nhận nuôi.”

Nói đến đây, sắc mặt bà Ngô có phần lạnh lùng: “Có một số việc rất khó mà nói rõ được, nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn là người tốt, giống bố mẹ nó, thông minh lại tài giỏi, thật ra rất nhiều chuyện trong lòng nó đều hiểu rõ, nhưng lại không thể nói ra.”

Kim Tú Châu hiểu rồi, ba mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên có lẽ không hề đối xử tốt với anh.

Bà Ngô đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, nó vẫn còn có một đứa em gái nữa.”

Kim Tú Châu quay đầu lại nhìn bà, mắt bà Ngô trở nên hiền từ hơn vài phần: “Thìm chưa gặp đứa bé đó bao giờ, khi mẹ của bọn nhỏ hi sinh thì cũng chỉ mới sinh con bé không lâu. Mẹ con bé dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nên đã tìm trước cho con bé một gia đình, đến nay Giang Minh Xuyên mỗi năm đều đến đó thăm con bé một lần. Sau này con sẽ biết, nghe nói hiện tại con bé đang học đại học, là một cô bé vô cùng thông minh.”

Kim Tú Châu cười: “Vậy tốt quá rồi.”

Bà Ngô cũng cười: “Đúng vậy, hiện tại như vậy là quá tốt rồi, hai đứa sinh lại thêm một đứa nhỏ, cái nhà này lại càng thêm náo nhiệt.”

Ánh mắt Kim Tú Châu sáng lên, đúng rồi, đời này cô đã có thể có một đứa con của chính mình rồi.

Cô không những không cảm thấy thẹn thùng, mà trong lòng còn có phần kích động nữa, chỉ ước gì bây giờ có thể sinh ngay một đứa luôn.

Bà Ngô nhìn thấy ra sự nóng lòng của Kim Tú Châu thì nhịn không được mà cười, bà cho rằng cô rất thích Giang Minh Xuyên. Như vậy cũng tốt, hai người hòa hợp thì cuộc sống mới có thể càng ngày càng tốt hơn.

Vẫn chưa đến buổi trưa, mọi người đã lần lượt đến, có người mặc quân phục, có người thì dẫn theo gia đình, rất nhanh trong sân đã ngồi kín người.

Sau khi mọi người đến đông đủ thì bắt đầu lên món, cũng không có nghi thức gì rườm rà, ngồi xuống thì bắt đầu ăn, Giang Minh Xuyên vừa kéo đầu bếp vào bàn chính thì đã bị vài người nói mấy câu giỡn cợt.

Anh đành phải đứng lên, Kim Tú Châu thấy vậy cũng ngay lập tức đứng dậy, bị mọi người cười trêu một trận.

Kim Tú Châu vốn dĩ rất thành thục mà lúc nãy cũng không tránh khỏi đỏ mặt.

Giang Minh Xuyên đưa tay ép ép xuống ra hiệu: “Đừng cười, cô ấy vẫn chưa quen với bên này, để tôi đây nói mấy câu vậy. Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Kim Tú Châu, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là vợ của Giang Minh Xuyên tôi. Bên cạnh là hai đứa con của tôi, Tiểu Nham và Yến Yến, rất vui vì mọi người đã đến tham gia bữa tiệc rượu của nhà chúng tôi hôm này. Tôi cũng không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ mong hôm nay mọi người ăn uống ngon miệng, cảm thấy vui vẻ, sau này thuận buồm xuôi gió, bây giờ mời mọi người một ly, cảm ơn.”

Nói xong anh nâng ly trà lên uống cạn.