Tiền Ngọc Phượng bưng một rổ đồ ăn vội vã đi vào, nhìn thấy mẹ chồng đang hái rau ở cửa thì vội nói: “Mẹ, con nghe nói là doanh trưởng Giang mới trở về cùng một phụ nữ và một đứa nhỏ, nhìn không giống như là có mối quan hệ bình thường đâu."
Nhà mẹ đẻ của cô ấy ở một thôn gần đây, cô ấy cũng thường xuyên lui tới. Vào mùa đông, rau dưa khan hiếm đắt đỏ, cô ấy liền càng đi thường xuyên hơn, hầu như cứ hai ngày là lại về nhà mẹ đẻ một chuyến để kiếm chút rau dưa. Em dâu của cô ấy cũng không nói gì, bởi vì khi nào chồng mình được phát trợ cấp, cô ấy cũng sẽ mang một ít về nhà mẹ đẻ.
Vốn dĩ cô ấy còn cảm thấy dạo này quá nhàm chán, mấy người quân tẩu mà cô ấy thân thiết đều đã về quê ăn Tết hết rồi nên không có ai để nói chuyện. Ai ngờ trên đường về lại bị người ta túm lại rồi kể cho cô ấy nghe chuyện này. Chồng cô ấy và Giang Minh Xuyên là anh em tốt, thường ngày cũng hay qua lại, thế nên mọi người đều đến hỏi thăm cô ấy.
Nhưng mà cô ấy có biết chuyện là thế nào đâu, ngay cả người tròn méo thế nào còn chưa gặp nữa là. Không phải Giang Minh Xuyên được vợ của đoàn trưởng giới thiệu đối tượng cho à? Cô ấy đã gặp người nọ hai lần rồi, trông cũng xinh đẹp lắm.
Bà Ngô nghe vậy thì cau mày, cảm thấy con dâu mình cứ hô to gọi nhỏ: "Đừng nói bậy, doanh trưởng Giang là người chính trực như vậy, sao có thể làm chuyện không đàng hoàng được, nhất định là có nguyên nhân nào đó rồi.”
Tiền Ngọc Phượng cũng không quan tâm: "Có thể có nguyên nhân là cơ chứ? Cũng đã trực tiếp đưa người về nhà rồi."
Bà Ngô nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ, nếu thật sự là đã đưa người về nhà thì quả là có chút không đúng lắm, thời buổi này ai dám làm loại chuyện như vậy? Không sợ bị nước bọt dìm cho chết đuối sao? Suy nghĩ một lúc, bà mới cẩn thận hỏi: "Con có nhìn nhầm không? Hay là dẫn cái cô đối tượng đã xem mắt lần kia về? Hai người bọn họ cũng đã chắc đến tám chín phần rồi, đến nhà ăn bữa cơm cũng không có gì."
“Ây da, nếu thật sự là cô ấy thì con cũng sẽ không giật mình như vậy. Con không nhìn thấy, nhưng mấy người Trương Chi Hoa đều đã thấy cả rồi, nói là người phụ nữ đó có mái tóc rất dài, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã biết từ quê mới lên. Trong lòng Giang Minh Xuyên còn ôm một bé gái khoảng hai, ba tuổi nữa.”
Bà Ngô nghe xong thì im lặng, bà nhớ rõ lần trước cũng chính là Tiền Ngọc Phượng nghe được tin tức rồi trở về kể lại, đối tượng xem mắt của Giang Minh Xuyên có nước da trắng như đậu hủ, ăn nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, lại còn cắt tóc ngắn, trong chẳng giống như là đã từng lấy chồng sinh con mà nhìn như con gái mới lớn của nhà tư bản ấy. Lúc đó con dâu còn bị bà mắng cho một trận, nói chuyện không đúng mực, nếu bị người ta nghe thấy thì còn ra cái gì.
Tiền Ngọc Phượng cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút khó chịu: "Không phải đã nói là nửa tháng mới về à? Bây giờ đã quay lại, thế số tiền kia có cần phải trả lại một nửa không đây?"
Rồi còn có cả gạo và dầu nữa chứ, cô ấy đều đã mang về cho nhà mẹ đẻ cả rồi.
Trước khi Giang Minh Xuyên rời đi, anh gửi Hạ Nham đến nhà bọn họ, cũng đưa thêm rất nhiều thứ, cực kỳ hào phóng.
Bà Ngô nghe vậy thì sắc mặt liền trầm xuống: "Đừng có lúc nào cũng dí mắt đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Doanh trưởng Giang người ta trước nay chưa bao giờ làm gì có lỗi với nhà chúng ta. Còn Tiểu Quân của nhà ta thì sao, lần trước chơi đùa bên bờ sông, thiếu chút nữa là chết đuối rồi đấy, cũng là doanh trưởng Giang nhìn thấy rồi cứu thằng bé lên. Tính ra thì đó là ân nhân của nhà chúng ta đấy.”
Tiền Ngọc Phượng không dám cãi lại nửa lời, cúi đầu không rên một tiếng.
Bà Ngô thấy cô ấy như vậy thì tức giận nói: "Người khác nói gì là chuyện của người khác, cô đừng có ồn ào trong đó là được. Ít nhất thì cũng đừng xen vào chuyện của doanh trưởng Giang, làm người thì vẫn phải có chút lương tâm."
Tiền Ngọc Phượng nhỏ giọng phản bác: “Con cũng có nói gì đâu.”
Bà Ngô một chữ cũng đều không tin. Lúc trước, khi con trai bà muốn cưới đứa con dâu này, bà đã không mấy vui vẻ rồi. Nói nhiều, mắt thì ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào nhà người khác, trong nhà mà có phúc cũng bị nó nói thành không luôn rồi.
Tiền Ngọc Phượng có chút sợ mẹ chồng, muốn cứu vãn mà nói: "Không phải là con sợ thằng bé Hạ Nham sẽ phải chịu thiệt thòi sao? Đối tượng xem mắt lúc trước của doanh trưởng Giang thấy cũng tốt lắm mà, gặp ai cũng đều mỉm cười, vừa nhìn là đã khiến người ta thích rồi. Còn cái người mới tới này thì không biết như thế nào… ”
Nhìn thấy mẹ chồng đen mặt nhìn mình, giọng nói của Tiền Ngọc Phượng càng ngày càng nhỏ lại, không hiểu mình đã nói sai chỗ nào rồi.
Bà Ngô không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, xua tay bảo cô ấy đi nhanh đi, chứ nhìn thấy cô ấy thì bà lại phiền lòng.
Đầu óc gì thế này, người hay cười thì là người tốt hả?