Bất Vi

Chương 8: Tinh lạc (8)

Ngày 01/09/2024

Edit: Dandan

======

Phừng Tử Chương đứng trước cửa tửu lầu, hình như cảm giác được đều gì cậu quay đầu nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy một thân ảnh dáng người cao dài, lại tập trung nhìn kỹ, tấm lưng kia đã chôn vùi trong đám người rộn ràng nhốn nháo cùng ở ngựa xe nối liền không dứt.

“ Tử Chương, nhìn gì thế? ” Sư huynh đẩy đẩy cậu.

Phùng Tử Chương tinh táo lại, hoảng hốt nói: “ Không có gì. ”

“ Đi thôi, Lâm Giang Hội sắp bắt đầu rồi. ”

Phùng Tử Chương chưa từ bỏ ý định quay đầu lại nhìn, lại phát hiện bản thân đã quên mất dáng vẻ của người vừa rồi.

Có thể là đối phương đã dùng thủ thuật che mắt nào đó, mới vừa rồi khi ở trong tửu lâu nhìn thấy cũng đều không phải là diện mạo chân thực của y.

Phùng Tử Chương cảm thấy tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền không suy nghĩ đến nữa, người tu chân phải tránh liên lụy quá nhiều, nếu là có duyên, thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại.

Hoa rơi theo dòng nước chảy một đường trôi về phía tây thành Lâm Giang.

Ninh Bất Vi ngồi xổm bên bờ sông nhặt một cánh hoa đào lên, đưa tới bên miệng đứa nhỏ bị hắn đặt trên tảng đá bên cạnh, hỏi: “ Ăn không? ”

Đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, thấy hắn đưa qua thì há mồm gặm, cắn một lúc lâu rồi oe một tiếng khóc lên.

Ninh Bất Vi lại nhặt lên một cánh hoa đào từ trong sông, bỏ vào miệng nhai nhai, bị đắng đến phun ra.

Sau đó bóp miệng đứa nhỏ lấy cánh hoa đã bị cắn nát ra, rửa tay trong nước sông, rồi một tay túm đứa nhỏ lên, nhìn cánh hoa đào đầy sông giận chó đánh mèo nói: “ Tên thiếu đạo đức nào rảnh rỗi chơi rải hoa xuống sông thế? ”

Đứa nhỏ còn đang khóc, Ninh Bất Vi bịt miệng nhỏ của bé lại, qua loa dỗ bé: “ Không khóc, chờ cha con khôi phục tu vi, liền gϊếŧ tên thiếu đạo đức kia báo thù rửa hận cho con. ”

Đứa nhỏ bị bịt miệng, thở không được nghẹn đến mức mặt đều tím.

Ninh Bất Vi đại phát từ bi buông ra tay, quen cửa quen nẻo nhét ngón trỏ vào trong miệng bé, quả nhiên tiếng khóc dừng lại.

Ninh Bất Vi còn chưa kịp đắc ý, giữa cánh tay liền truyền đến một cảm giác ấm áp ướŧ áŧ, lập tức cứng đờ cả người, sau đó đằng đằng sát khí trừng mắt bé con trong lòng ngực mình, cả giận nói: “ Sao con lại đái dầm nữa thế!? ”

Đại ma đầu khiến cho cả mười bảy châu vừa nghe tên đã sợ vỡ mật chỉ vào vài món quần áo đang phơi trên tảng đá, phẫn nộ chất vấn bé con trong lòng ngực, “ Con đếm xem con đã đái dầm lên bao nhiêu quần áo rồi? Bộ trên người cha đã là bộ cuối cùng rồi đó! ”

Nhưng mà con của hắn không hề có ý hối cải, đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại tức giận, tay nhỏ gắt gao nắm lấy ngón tay hắn, “ A ~ ”

Ninh Bất Vi: “ ………… ”

Đại ma đầu phẫn nộ một lúc lâu, sau đó thành thành thật thật ngồi xổm xuống bờ sông bắt đầu giặt quần áo bị nướ© ŧıểυ làm ướt, nước sông lạnh lẽo đông lạnh đến tay đỏ bừng, rõ ràng là chuyện mà chỉ cần một thuật thanh khiết nho nhỏ đã có thể giải quyết, lại bởi vì tu vi của hắn mất hết mà không thể không chịu đủ tra tấn.

Ninh Bất Vi sống hơn 500 tuổi chưa bao giờ phải tự tay giặt quần áo, kết quả vật nhỏ này xuất hiện không đến mười ngày, hắn đã giặt giũ trên dưới 800 lần.

Ma đầu làm trời làm đất đã có bao giờ chịu qua uất ức lớn như vậy đâu.

Hắn giặt xong thì phơi quần áo lên trên tảng đá, trần trụi nửa người trên ngồi xếp bằng tại chỗ, đặt tiểu thí hài trơn bóng lên đùi, chỉ vào mũi bé hung tợn nói: “ Còn dám đái dầm nữa lão tử liền thiến con. ”

Gót chân trắng nõn dẫm lên trên cơ bụng hắn, đứa nhỏ như là phát hiện ra chuyện thú vị gì, hai chỉ chân nhỏ đạp tới đạp lui trên bụng hắn.

Ninh Bất Vi một bàn tay nắm lấy cả hai chân nhỏ của bé, treo ngược đứa nhỏ trên mặt sông, “ Có tin cha ném con vào sông cho cá ăn không? ”

Đứa nhỏ cười khanh khách, hai chỉ cánh tay nhỏ quơ quào loạn xạ trong không trung, sau đó hắt xì một cái.

Gió mùa thu vẫn là rất lạnh, Ninh Bất Vi nhíu nhíu mày, ôm đứa nhỏ trở về đặt lên đùi, bắt lấy bộ quần áo đã phơi được một lúc lên dùng sức lắc lắc, vẫn là còn chút ẩm ướt, cau mày mặc vào người.

Qua một hồi lâu sờ sờ thấy đã khô hoàn toàn, hắn mới cởi ra, dùng quần áo bọc lại bé con trơn bóng ôm vào trong lòng ngực.

Ninh Bất Vi ngồi bên bờ sông nhìn nhìn bốn phía, vẫn là cây khô cỏ dại y như đúc,

Đây đã là ngày thứ chín kể từ lúc Ninh Bất Vi tỉnh lại, ngay từ đầu hắn còn tưởng bản thân đã rớt vào Ám Vực, nhưng bên cạnh lại chính là Vô Tẫn Hà, hơn nữa càng đi lên cao nước sông càng thanh triệt, rất hiển nhiên là hắn đã ra khỏi Đoái Phủ —— Vô Tẫn Hà chảy từ đông sang tây bắc ngang qua Chấn Phủ, Trung Châu cùng Đoái Phủ, chỉ có một đoạn tại Đoái Phủ kia là vẩn đυ.c không thấy đáy, nước sông tại Trung Châu cùng Chấn Phủ vô cùng thanh triệt.

Nhưng mười bảy châu lớn như vậy, dù cho hắn còn tu vi, có phù dẫn đường trong tay, nhưng muốn đi từ châu này sang châu khác cũng phải đi qua mười mấy trận dịch chuyển lớn, càng không nói đến hiện tại tu vi của hắn đã hoàn toàn biến mất, dù đi liên tục mười mấy năm cũng ra không được một châu.

Hiện tại đang là mùa thu nên còn tốt đó, thời tiết không quá lạnh, hắn có thể tùy tiện ăn chút quả dại, ngẫu nhiên còn có thể ăn gà rừng nướng, nhưng tiểu tể tử hiện tại chỉ có thể uống máu, một ngày hai ngày thì được, chứ nếu cứ thế mãi, tiểu tể tử cũng chịu không nổi.

Quần áo cũng không đủ cho bé đái dầm.

Nhớ tới vụ đổi tã Ninh Bất Vi lại đau đầu, nhất định phải mau chóng tìm được thành trấn, rồi tắm gội đổi một thân quần áo mới trước, hiện tại hắn chỉ cảm thấy cả người mình đều là mùi khai nướ© ŧıểυ của tiểu tể tử.

Ninh Bất Vi ôm bé con vào trong lòng ngực, thấy bé còn chớp đôi mắt nhìn mình, nhướng mày, “ Ta đặt cái tên cho con vậy. ”

“ Con sinh ra trong mưa thu, vậy về sau cứ gọi con là —— ” Ninh Bất Vi mỉm cười xấu xa, “ Niệu Niệu đi. ”

※※※※※※

Ninh Tu: Thả ta ra! Ta muốn đổi cha!