Ta nói nguyên nhân ra, Hoàng hậu thở dài một phen: "Chính là do duyên cớ này, Hoàng thượng sớm đã có ý định đưa nữ nhi nhà muội lên làm phi, hai vị tài nữ nổi danh không đưa đến, lại đưa một nha đầu mười bốn tuổi đến, khiến Hoàng thượng cảm thấy nhà muội coi thường hoàng gia, mới bỏ mặc muội".
Thục phi vừa nghe thấy liền cười nhạo: "Hừ, lòng dạ hẹp hòi!"
Ta có chút sợ Hoàng thượng sẽ xử phạt tổ phụ bên kia, Hoàng hậu nương nương liền an ủi ta: "Không sao đâu, Giang thái phó cả đời cúc cung tận tụy, Hoàng thượng sẽ không đem việc này ra làm khó hắn, mấy ngày nữa chắc sẽ triệu muội thôi!"
"Muội.... có cách nào để không bị triệu kiến không?!"
Hoàng hậu nương nương cười lớn, chỉ vào Thục phi nương nương mắng: "Ngươi lại dạy tiểu cô nương người ta cái gì rồi?"
Thục Phi nói: "Ta cũng không dạy dỗ lung tung gì nàng, chỉ là cảm thấy nàng giống với ngươi năm đó, ta không muốn nàng trở thành ngươi".
Hoàng hậu nương nương lại ho khan một lúc, ta đột nhiên cảm thấy buồn bã, năm xưa nàng cũng giống ta sao? Nhưng mà hiện tại nàng chẳng giống ta chút nào, nàng ốm yếu như vậy, trên mặt còn có nét sầu muộn khó tan. Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì mới biến thành bộ dạng như bây giờ?
Mười lăm tháng tư, thân thể Hoàng hậu nương nương đã khá lên nhiều, truyền ta và Thục phi nương nương mang theo Tam công chúa đến chỗ nàng dùng bữa trưa. Thời điểm chúng ta đến, phát hiện Ôn Chiêu nghi cũng ở đó. Ôn Chiêu nghi thấy Thục phi liền nói: "Ta muốn ăn bánh lá sen, còn có canh cá tầm cho Dao Dao, mau mau vào bếp nấu cơm đi".
"Nấu cơm cũng được, có điều che bình phong lại cho ta. Hai tháng nữa là đến sinh nhật hoàng thượng, ta còn chưa biết phải tặng gì đây".
Ôn chiêu nghi lộ vẻ mặt chán ghét: "Hừ, đồ ta làm hắn cũng không xứng nhận, có điều ta có hai bức thêu bị hỏng, lát nữa gọi người đến sửa một chút rồi tặng cho hắn đi".
Hoàng hậu nương nương nói: "Hỏng có nặng không? Đừng để bị người ta phát hiện ra".
Ôn chiêu nghi tự hào: "Đồ hỏng của ta còn tốt hơn đồ mới của người khác ngàn lần".
Hiện tại ta đã hiểu vì sao Hoàng hậu không để cho người khác hầu hạ trong phòng, loại đối thoại này nếu để người khác nghe thấy chắc chắn sẽ sinh chuyện.
Thục phi nương nương đi làm cơm, Hoàng hậu nương nương ôm Tam công chúa nói chuyện, Ôn chiêu nghi bỏ qua chào hỏi mà trực tiếp nói với ta: "A Nhu làm cơm cho muội, vậy ta cũng làm cho muội một bộ váy mới. Muội ăn cơm A Nhu nấu, mặc váy ta làm, sau này chúng ta là người một nhà rồi".
Ta cứ như vậy gia nhập vào thế giới của những người ở trên cao, thật là vui mừng khôn xiết.