Cung Tường Liễu

Chương 2

Quả nhiên đứa trẻ nào cũng sợ bị phụ mẫu gọi đầy đủ danh tự rồi bắt đầu đếm một hai ba gì đó. Tam công chúa cúi đầu, rưng rưng nước mắt mà ăn cơm, ta có chút đau lòng liền ngồi xuống bên cạnh xoa xoa lưng nàng. Thục Phi nói: "Liễu Nhi, muội đừng để ý đến nó, tranh thủ ăn chút gì đi, Hoàng hậu nương nương hôm nay đã khỏe hơn rồi, chúng ta đi Vị Ương cung thỉnh an nàng".

Hoàng hậu nương nương bệnh tật quấn thân, ngay cả tuyển tú cũng không có mặt, đây là lần đầu tiên ta gặp nàng.

Hoàng đế đăng cơ bốn năm, trong cung đã có không ít phi tần, Trần Quý phi ngang ngược kiêu ngạo, Hiền phi ôn hòa phóng khoáng, Thuần phi không thích nhiều lời, Ôn Chiêu nghi lại càng ít nói hơn, Trịnh Thục nghi là người được sủng ái nhất cùng mấy vị Bảo lâm, Ngự nữ đáng thương- rõ ràng tuổi tác lớn hơn ta, nhập cung lâu hơn ta còn phải hành lễ gọi ta tiếng tỷ tỷ. Còn có mười hai người mới đến cùng đợt tuyển tú với ta, có người đã được ân sủng, có người đến cả mặt Hoàng thượng tròn méo thế nào cũng không biết giống như ta.

Hoàng hậu nương nương tính tình thật tốt, giống như tiên nữ trên trời, nói chuyện nhẹ nhẹ nhàng nhàng, chỉ là thường xuyên ho khan, ta nhìn đến mức thương xót, ngược lại Trần quý phi ngồi bên dưới lại hoàn toàn đối lập, không tìm được một nét dịu dàng nào.

Thục phi nương nương nói với ta: "Trần Quý phi là người hồ đồ, đầu óc không dùng được, lại đi thích Hoàng thượng, vì vậy đối với nữ nhân của Hoàng Thượng đều trưng ra vẻ mặt không tốt. Liễu Nhi ngàn vạn lần đừng như nàng, thích ai không thích, lại thích hoàng thượng, không phải có bệnh gì chứ?"

Ta trộm nghĩ Thục phi quả là người thông minh sáng suốt.

Trần Quý phi mắng Trịnh Thục nghi dụ dỗ Hoàng thượng, mỉa mai mấy người vừa nhận ân sủng xong lại quay ra "gõ đầu" bọn ta: "Các ngươi tiến cung là để hầu hạ Hoàng thượng, một tháng rồi đến mặt Hoàng thượng còn chưa thấy vậy các ngươi còn tác dụng gì? Có thấy mất mặt không?".

Ta ngẫm nghĩ thấy cũng chẳng có gì mất mặt, trên đời còn bao nhiêu người chưa nhìn thấy Hoàng thượng chẳng phải vẫn sống tốt sao.

Thế mà mấy người Triệu Bảo lâm, Hà Lương nhân, Văn Ngự nữ, Châu Ngự nữ bên cạnh ta đều cúi đầu xấu hổ, như sắp rơi lệ làm ta khẩn trương muốn chết. Ta không thể khóc được! Thế là ta đành cúi đầu bất động. Nhưng Trần Quý phi không định buông tha cho ta: "Giang Mỹ nhân, ngươi là người có phân vị cao nhất trong mấy người mới tiến cung, phải làm gương cho người khác. Sao lại vô dụng như thế? Đừng như ai đó ở Di Hoa cung, miệng lúc nào cũng kín như cái hồ lô".

Hai người này đều bảo ta đừng giống như đối phương, thật sự là nghiệt duyên, nếu sinh được một trai một gái thì quả là duyên trời tác hợp.

Ta và Thục phi nương nương đều tiếp tục trầm mặc không nói, Hoàng hậu nương nương lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, Giang mỹ nhân còn nhỏ, sau này còn nhiều thời gian. Các vị muội muội mới tới chỉ cần an phận thủ thường, sớm muộn đều có cơ hội hậu hạ Hoàng thượng".

Trần quý phi hung hăng liếc Hoàng hậu, tùy tiện hành lễ một cái rồi rời đi trước.

Trở về Di Hoa cung, Thục phi nương nương liền ngồi xuống mà mắng: "Cái đồ Trần Thái Dung ngu ngốc kia muốn lên giường của Hoàng thượng thì phải đi tìm hắn, tìm chúng ta nói tới nói lui làm gì, chúng ta có thể thay Hoàng thượng ngủ với nàng sao?"