Ba trăm năm trước, chỉ bằng công lực của bản thân hắn thôi mà thiếu chút nữa đã diệt toàn bộ giới Tu Tiên, may mắn lúc đó Tiên Tôn kịp thời xuất quan, dùng một nửa tu vi thâm hậu để trấn áp hắn nằm hôn mê ở dưới Vạn Ma Uyên, Tu Tiên giới từ đó khôi phục lại sự yên bình.
Ba năm trước đây, nàng xuyên tiến cuốn tiểu thuyết này, trở thành nữ nhi duy nhất của tông chủ Thượng Thanh Tông.
Cơ hồ xuyên qua chỉ trong nháy mắt, vậy nên nàng liền quên hết quá khứ kiếp trước, cứ thế xem mình là đại tiểu thư của Thượng Thanh Tông——
Thảo nào dù có cần cù thật thà tu luyện chẳng màng ngày đêm, nàng vẫn vĩnh viễn là phế vật, dù nỗ lực mấy vẫn chỉ dừng ở Luyện Khí.
Ba năm trôi qua, nàng trơ mắt nhìn một đám đệ tử nhập môn từ Luyện Khí, Trúc Cơ, rồi Kết Đan, mà chính mình lại không hề tiến triển, mỗi ngày đều lặp lại đi lặp lại vòng tuần hoàn “chết tâm — nỗ lực hơn — lại chết tâm”. Toàn tông môn bao gồm cha nàng, đều khéo léo nhắc nhở rằng nàng không thích hợp tu luyện, không cần phải làm khó chính mình quá, chỉ có vị hôn phu kia là mỗi thời mỗi khắc đều luôn cổ vũ nàng.
Lúc trước, nàng bởi vì hắn đối với mình không bỏ, không buông tay mà cảm động, hiện tại ngẫm lại… Cảm động cái rắm ấy! Nàng lúc trước ăn nhầm mảnh vỡ của Bổ Thiên Thạch, linh căn sớm đã hóa thành đá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đời này kiếp này chắc nàng có khi chỉ dừng lại ở mức Luyện Khí thôi!
Tri Ly nhớ lại hai mươi năm sống nhàn hạ ở thế giới thực, còn mới ba năm xuyên vào tiểu thuyết mà đã phải đối mặt sinh tử, trọng điểm là không thể nào quay lại, nàng nhất thời chỉ cảm thấy cạn lời.
Nàng xoa xoa gương mặt, một lần nữa đặt sự chú ý lên người Tạ Thần.
Trước mắt nàng quan sát thấy, phiến đá trước khi bị nàng dịch chuyển cũng giống như một cỗ quan tài, Tạ Thần trước giờ vẫn luôn nằm hôn mê ở bên trong, là do nàng đột nhiên từ trên cao ngã xuống, va đập làm vỡ nát phiến đá, Ma Tôn đại nhân cũng bị đá vụn đè ở phía dưới.
Cho nên… sau vụ va chạm, lát nữa hắn sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ?
Tri Ly nuốt nước miếng, cẩn trọng hỏi thử: “Tôn thượng?”
Nam nhân không có trả lời, nàng lại đánh bạo chọc chọc vào tay hắn.
Không hề phản ứng, hắn vẫn ngủ say như chết.
Tri Ly thở phào một hơi, sung sướиɠ mà vỗ tay hắn:
“Tôn thượng ngài cứ khoan thai mà ngủ, ta đi trước một bước đây.”