"Tuy nói thuyền đánh cá này sẽ cho nhà Đại bá, nhưng đùi Nhị bá bị thương như vậy, nếu như Nhị bá yêu cầu một chút thì có lẽ gia gia và nãi nãi sẽ giao thuyền này lại cho nhà bọn họ….”
“Vậy nhà Đại bá phải làm sao bây giờ? Còn gia gia và nãi nãi thì sao?” Trần Ngư lên tiếng, còn dùng mắt để liếc xéo về phía nhà vệ sinh cách đó không xa một chút, thấy bên trong không hề có động tĩnh gì, thiết nghĩ Trương Thị đang nín thở đến thảm, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ý cười xấu xa, ra hiệu với hai người khác, trên mặt ba người đều nở nụ cười chế giễu, nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi.
“Nhà Đại bá có ba người con trai, Đại ca ca đều đang muốn thành thân, còn sợ gì nữa chứ!? Cùng lắm là lại làm thêm thuyền, về phần gia gia và nãi nãi lại càng dễ xử lý hơn, mỗi nhà cấp cho họ chút gạo, đồ ăn linh tinh, cộng thêm bạc chu cấp hàng năm nữa, không phải là rất thỏa đáng rồi sao?”
“Ai u, tỷ tỷ, tỷ à, sao tỷ lại am hiểu nhiều đến vậy chứ?” Những câu vừa rồi không phải do Trần Ngư nghĩ ra.
“Là tỷ nghe được người khác nói vậy, dù sao mỗi nhà khi ra ở riêng rồi đều sẽ tính toán như vậy, chỉ là tội cho nhà chúng ta không có nhiều con trai, cho dù có thuyền thì cũng không có người cầm lái!” Trần Yến nói tới đây, không khí xung quanh có hơi hiu quạnh.
“Cho nên chúng ta phải kiên quyết không ra ở riêng!” Nói tới đây, Trần Ngư lại hô hào nhắc lại thêm lần nữa.
Khi ba huynh muội tán gẫu mất tầm khoảng hai nén hương thì mới chậm rãi đi lên sân trước. Chỉ là không biết bộ dạng Trương Thị đang ngộp trong nhà vệ sinh như thế nào, thậm chí còn không thể nói chuyện, cái mùi bên trong đó thật không dễ chịu chút nào.
“Tiểu Hải, các con làm vậy là có ý gì?” Lâm Thị không biết, Trần Đông Sinh cũng không biết. Hắn vốn là người trung thực và thật thà cho nên không quá hiểu rõ về những chuyện tính toán này.
“Phụ thân.” Trần Yến tiếp đề tài của hắn, nghiêm túc nói: “Đã rất nhiều lần phụ thân chưa được nhìn thấy những lần nương phải chịu uỷ khuất, nãi nãi không hề thích nương, Nhị bá mẫu lại hay chèn ép nương, mặc kệ cho nương có làm bao nhiêu thì họ vẫn sẽ sẵn sàng chèn ép, ăn hϊếp nương mà thôi! Cũng giống như chuyện ngày hôm nay…”
Trần Yến lại bắt đầu lôi chuyện hôm nay ra để nói tiếp: “Nhị bá mẫu là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu nương, cho nên nếu như cái nhà này mà không phân gia thì nương sẽ không có ngày nào được sống tốt, ta với Ngư nhi cũng sẽ bị nãi nãi mắng chết thôi!”
Ai biểu Trần gia chỉ có tam phòng bọn họ là có hai người con gái làm gì, thành ra những việc vặt trong nhà đều do các nàng làm hết.
“Đã như thế thì tại sao các ngươi lại nói không muốn ra ở riêng đâu?” Sự việc này vẫn là không thể nói cho rõ ràng!
“Phụ thân, là như vầy…” Trần Ngư quyết định một lần nữa nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, nhìn chằm chằm hắn: “Nếu như nương lại nói đồng ý muốn ra ở riêng thì khẳng định nãi nãi sẽ lại nhắm về phía nương, cho dù có thành công ra riêng thì cũng sẽ bị nãi nãi ghim hận, về sau sẽ lấy ra mà bàn tán, cho nên chúng ta mới không thể nói ra chuyện ở riêng này, thậm chí còn phải đứng trên lập trường chịu uỷ khuất nữa, để cho Đại bá nương, Nhị bá nương bọn họ làm ầm ĩ….”