“Hô hô…” Chờ đến khi ra khỏi đám người, Trần Ngư liều mạng hít lấy hít để không khí trong lành. Sau khi đến nơi này, nàng vẫn chưa thể thích ứng được nhiều, duy chỉ có không khí trong lành là điều mà nàng thích nhất.
“Muộn lắm rồi đó thấy chưa, nếu không chiếm được vị trí tốt, xem các ngươi còn có thể ngủ được hay không!” Còn không chờ Trần Ngư vỗ ngực bình tĩnh lại, một tràng thanh âm bất mãn khác lại truyền tới, làm cho Trần Ngư muốn điên lên mất thôi.
-----------------------------------------------------
Giọng nói vừa rồi là của Nhị thẩm nàng, thân hình thấp bé, khoé miệng hơi cong xuống, mặc kệ là biểu cảm đang cười hay là đang khóc thì trông vẫn buồn rười rượi. Người khác thường sẽ không có thiện cảm với người như vậy, không cần biết lời nàng ta nói có phải là cười nhạo hay không, nhưng đều sẽ bị người ta hiểu lầm thành ra như thế, cho nên rất ít người nguyện ý muốn kết giao với nàng ta, bao gồm cả người Trần gia.
Lúc này Nhị thẩm Trương Thị đang bày ra dáng vẻ chanh chua rất hợp với câu nói chua ngoa vừa nãy, đúng thật là khiến cho người ta không thể vui mừng nổi.
“Nhị thẩm, thuyền còn chưa cập bến, người gấp gáp cái gì chứ?” Trần Yến bất mãn nên mới mở miệng cãi lại: “Đệ cháu không phải đã tới sớm rồi sao?”
“Yến nhi, sao lại nói chuyện như vậy với Nhị thẩm con, còn không mau xin lỗi thẩm con đi.” Lâm Thị một bên dạy bảo Trần Yến, một bên âm thầm nháy mắt với nàng ấy, cuối cùng thì cũng không tranh cãi nữa.
“Ta nói đệ muội đó.” Trương Thị bắt lấy cơ hội, bắt đầu một mình thao thao bất tuyệt, càng không quản xem người khác có thích hay là không, chỉ lo hướng về phía Lâm Thị mà phát tác.
“Nhị thẩm thực là đáng sợ!” Trần Ngư vì muốn thám thính được khá nhiều chuyện, nàng cố ý ra vẻ hoảng sợ mà vỗ vỗ ngực mình, nhờ vậy mà Trần Yến nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện ra.
“Vẫn là bộ dạng liều chết kia…” Trần Yến trốn vào trong góc, cũng không sợ người ta nghe lén, liền phát tiết ra những oán giận trong lòng: “Hừ, đùi Nhị thúc bị thương cũng đâu phải do chúng ta làm, vì lý do gì mà cứ trưng vẻ mặt khó chịu ra với mình chứ?”
“Tại sao đùi Nhị thúc lại bị què vậy?” Trần Ngư cẩn thận hỏi dò.
“Còn không phải là bị nãi nãi đánh sao?” Trần Yến nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra.
“A!”
Chờ đến khi phát giác ra là mình vừa mới lỡ lời xong, nàng ấy khẩn trương túm lấy góc áo Trần Ngư, nghiêm túc cảnh cáo: “Ngư nhi, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu muội mà nói ra thì nãi nãi sẽ đánh chết ta đó!”
“Vâng!” Trần Ngư còn đang tiêu hoá lời nói của Trần Yến, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lại tò mò hỏi: “Nhị thúc không phải là con trai ruột của nãi nãi sao?”
“Đương nhiên là con ruột rồi!” Trần Yến liếc nàng một cái, rầu rĩ đáp lại.
“Vậy vì lý do gì mà lại đánh gãy đùi Nhị thúc chứ?”
Hồ thị quả thực là quá ngang ngược, chuyện như thế mà cũng dám làm, không biết còn chuyện gì mà bà không dám làm nữa không.
Trần Yến thấy không có ai chú ý đến mình, lại thấy Trần Ngư muốn biết nhiều chuyện đến như vậy, liền hạ giọng nói: “Nãi nãi ta ra đời vào ngày mùng một, Nhị thúc ra đời ngày mười lăm…” Ngữ khí của Trần Yến càng thêm hưng phấn, và thế là lập tức nói ra hết thảy chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ.
Mà Trần Ngư nghe Trần Yến nói xong, nàng chấn kinh cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại được.