“Này, này, Ngư nhi, con à, những lời này con chỉ nên nói với ta là được rồi, đừng để nãi nãi của con nghe được, bà sẽ đánh đòn con đó!” Lâm Thị tưởng tượng ra cảnh đó thì đau lòng không thôi, nhịn không được mà ôm sát đứa nhỏ vào lòng.
Nghe thấy Lâm Thị dặn dò, Trần Ngư làm mặt quỷ để chọc cười Lâm Thị, nhưng trong lòng nàng vẫn ấm ức không thôi.
Hồ Thị cố tình gây sự để nhục mạ bọn họ, còn cho rằng đó là giáo huấn, nếu bọn họ dám chống đối thì sẽ bị coi như là ngỗ ngược bất hiếu, Trần Ngư cảm thấy mình như bại trận dưới tay nãi nãi, nàng cũng biết là mình phải sống thật cẩn thận và dè dặt khi ở đây, nếu không thì chết cũng không có ai thương tiếc hộ cho.
Thời đại này không coi trọng phụ nữ, đã thế con gái còn là hàng lỗ vốn, nếu chết một đứa thì sẽ bớt được một đứa, căn bản không đáng giá, cho nên nàng phải sống thật cẩn thận và kiêng dè, miễn cho lại được xuyên qua trọng sinh lần nữa.
Không có người nào cảm thấy Trần Ngư bị thương là do cố ý, tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không ai trách cứ gì Trần lão đầu, chỉ trách Trần Ngư không nên lại gần.
Cái gia đình lụn bại này, Trần Ngư rất muốn vận dụng bản lĩnh của mình để thay đổi hết thảy bọn họ, nhưng tưởng tượng đến vị nãi nãi béo tròn kia, trong lòng nhịn không được mà khẽ run run lên, chỉ sợ mình cũng không thể chiếm được hảo cảm của đối phương, thế là nàng lại quyết định yên lặng thay đổi.
Vào tầm giờ sửu, Trần Ngư bị Lâm Thị đánh thức. Nàng xoa xoa tròng mắt buồn ngủ, cố gắng mở to ra, mờ mịt nhìn thấy người trong phòng đang rất bận rộn, thời điểm đêm qua lúc nàng dần chìm vào trong giấc ngủ, trong lòng nàng mang nặng tâm sự, trằn trọc ngủ không được, rất khó khăn mới ngủ được thì lại bị đánh thức.
“Ngư nhi, muội mau dậy đi, thuyền sắp cập bến rồi, nếu đi muộn thì sẽ không chiếm được chỗ đâu, nãi nãi lại mắng muội bây giờ.” Trần Yến một bên kéo y phục của mình, một bên mặc cho Trần Ngư bộ y phục đánh cá chắp vá nhưng đã được giặt sạch sẽ, cuối cùng cùng theo Lâm thị ra cửa.
Mấy ngày này, Trần Ngư vẫn nghỉ ngơi để phục hồi sức khoẻ, cho nên không biết quy củ của cái làng chài này là gì, hiện tại xem ra nàng mới biết được là cứ vào giờ này thì trong thôn lại sôi động hẳn ra.
Giờ sửu, hẳn là khoảng hai ba giờ lúc nửa đêm, vốn nên là thời cơ tốt nhất để đi vào giấc ngủ, nhưng trong thôn xóm lại tràn ngập tiếng người ồn ào, những cây đuốc trên tay họ đang múa may không ngừng, khung cảnh hết sức náo nhiệt.
Bộ dạng lảo đảo đi về phía trước, gặp được người quen, còn nghe được tiếng chào hỏi, Trần Ngư lại thấy mới mẻ hơn bội phần.
Ở thời hiện đại, thuyền đánh cá cũng thường xuyên về cảng lúc nửa đêm, nhưng còn có xe có đèn, hết thảy đều rất thuận tiện, cá xuống thuyền cũng có máy móc hỗ trợ, nhưng ở nơi này thì lại… Thấy cây đuốc khổng lồ, nghe thấy thanh âm người đến người đi kêu gào, Trần Ngư cảm thấy có hơi đau đầu.
“Trần Yến, mau lên mau lên, ở đây, ở đây này…” Một tràng thanh âm rất hưng phấn truyền vào trong tai Trần Ngư, nàng bị Trần Yến lôi kéo hướng vào trong đám người… Vì nàng khá thấp bé nên khi chen vào trong đám đông, nàng vô tình ngửi được rất nhiều mùi vị khó chịu trộn lẫn vào nhau, cảm giác cổ họng có hơi ngưa ngứa, như thể muốn phun ra.