Đau đầu… Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Ngư lúc này….
“Ôi… Ngư nhi… Ngư nhi, có phải con xảy ra chuyện gì rồi không, nương biết sống như thế nào đây?” Trong tiếng khóc bi thương ẩn giấu quan tâm đau thương sâu sắc nhất, phần đau thương kia chạm đến tim của Trần Ngư.
Nàng là ai? Là mẹ sao? Không, không phải, mẹ là người kiên cường mạnh mẽ như vậy, lúc nào cũng chỉ biết đem bi thương đặt ở trong lòng, sẽ không khóc thương tâm như này… Nàng là ai, là ai? Một khắc kia, Trần Ngư có chút sợ hãi, thậm chí không dám mở hai mắt ra….
“Nương, người xem, hai mắt Ngư nhi lay động,” Một thanh âm kinh ngạc đánh vỡ ngụy trang của Trần Ngư, khiến nàng không thể không mở to hai mắt đối mặt với hết thảy trước mắt.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò vàng vọt với vẻ mặt kinh hỉ, sau đó nàng lại nhìn thấy một phụ nhân với khuôn mặt đầy vết thương, chỉ thấy nàng tóc tai bù xù nghẹn ngào, trên mặt còn vương nước mắt, đang quay qua nhìn mình tỉnh lại, vươn ra bàn tay to gầy gò ngăm đen lộ cả gân xanh, làm cho Trần Ngư bỗng chốc có chút hoảng sợ co lại.
“Ngư Nhi, ta là nương đây, con không nhận ra ta sao?” Phụ nhân kia khẩn trương sờ mặt nàng, tay bất tri bất giác dùng chút sức, làm cho Trần Ngư rất muốn kêu to cứu mạng.
“Con… Đau đầu quá…,” Nàng vốn muốn nói chuyện, chính là khi nàng thấy bàn tay to của mình biến thành tay của tiểu oa nhi sáu bảy tuổi liền bị giật nảy mình, tiếp đó là một trận đau đầu đánh úp lại khiến nàng nói không ra lời.
“Ngư Nhi, con sao vậy? Ô ô…, ” Phụ nhân kia không biết phải làm sao, bà ấy ôm khuôn mặt thống khổ của Trần Ngư, khóc đến mặt càng xoắn xuýt.
Trần Ngư rất muốn an ủi bà ấy nói chính mình không có việc gì, chính là ký ức trong não đánh úp lại, làm nàng đau đầu đến muốn va vào tường, thật sự không mở miệng được.
Trần Ngư đối với biển khơi mênh mông vẫn là không thể chống đỡ được như trước, ba ngày sau, nàng vẫn là không tiếp thu được, chỉ cảm thấy lần này ông trời đúng là trêu ngươi mình.
Ba ngày trước, nàng ở thời hiện đại năm 2013 làm sinh ý hải sản, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lại tại thời điểm vượt qua cơn bão mà đi tới nơi này, điều này làm cho nàng dù thế nào cũng không thể tiếp thu.
Nàng có phụ mẫu thương yêu mình, có ca ca cưng chiều mình. Bởi vì trước đây trong nhà nghèo, ca ca đành phải bỏ học để lo liệu cho mình, kết quả sau khi tốt nghiệp đại học nàng liền thất nghiệp. Dưới sự trào phúng cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của người trong thôn, nàng dứt khoát để xuống kiêu ngạo cùng tự tôn, từng bước một học, từng bước một lần mò, rốt cuộc làm cho gia đình mình trở thành người giàu có nhất trong thôn, nhưng tại thời điểm thành công thì lại đến nơi này, khiến nàng rất muốn chửi ầm lên.
“Tiểu Ngư, muội phát ngốc gì vậy, nên về nhà thôi,” Một tiếng nói lớn đánh gãy suy tư của Trần Ngư, nàng thở dài một tiếng, đứng lên vỗ vỗ mông của mình, xoay người đứng lên hướng về phía người đang đi đến.
Người kia là tỷ tỷ của cỗ thân thể này, tên là Trần Yến, năm nay mười tuổi. Đúng rồi, tỷ tỷ mười tuổi, phía trên còn có người ca ca, ngươi nói nàng có thể mấy tuổi? Nguyên bản là một người trưởng thành ba mươi tuổi nay lại trở thành em bé sáu tuổi, làm sao nàng có thể không muốn hét lên được… Nhưng bất mãn thế nào đều không hữu dụng, nàng vẫn phải tiếp thu hiện thực.