Khi Nhóc Mắc Chứng Sợ Xã Hội Xuyên Thành Trà Xanh Vạn Người Mê

Chương 25

Trong lúc mọi người đang hoài nghi không yên, trong Bia kiếm đạo truyền ra một giọng nói già nua: "Lần này Bia kiếm đạo mở cửa, có đệ tử trong một giờ liên tiếp thắng một trăm trận, xứng đáng là Đệ Nhất. Nhưng hắn ta tự nói không muốn vì danh vọng hão huyền mà bị làm phiền, cho nên..."

"Lục Lâm Phong, ngươi cứ tiếp nhận lệnh bài đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thiên Lan Tông Đệ Nhị Kiếm."

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Lâm Phong tiếp nhận lệnh bài, định bỏ vào túi trữ vật, nhưng lệnh bài lại bay thẳng đến kiếm của hắn ta và hợp nhất với thân kiếm.

Tay nắm chặt kiếm của Lục Lâm Phong hơi cứng đờ.

Diệp Tu Hàn mờ mịt nhìn về phía bảng điều khiển của hệ thống, lúc này, nhiệm vụ trong hệ thống cũng thay đổi theo.

[Phát hiện Lục Lâm Phong đã đạt được danh hiệu Thiên Lan Tông Đệ Nhị Kiếm... Xin ký chủ hãy điên cuồng khen ngợi... Người nghe càng nhiều, điểm trà xanh càng cao.]

*Ba ngày sau.

Dưới sự dẫn dắt của Lục Lâm Phong, tổng cộng bốn mươi lăm tu sĩ của Thiên Lãm Tông cùng nhau cưỡi kiếm bay về hướng bí cảnh Thiên Nguyên.

Bí cảnh Thiên Nguyên chính là một đạo truyền thừa do Tiêu Diễn Chi chân nhân của bia kiếm đạo thứ chín mươi để lại. Tiêu chân nhân vô cùng giỏi luyện khí, trong bí cảnh cất giấu không ít linh khí cực phẩm, phòng ngự, công kích, phủ đệ, thậm chí cả khí cụ biến hình cũng có, nhiều không kể xiết.

Diệp Tu Hàn ngồi xổm trên phi kiếm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Trọng Quang cách đó không xa. Lần ra ngoài rèn luyện này vẫn là Thẩm Trọng Quang dẫn đường phía trước.

Dẫn đường là việc khổ cực, cần phải tiêu hao không ít tâm trí quan sát xung quanh, nếu gặp nguy hiểm thì cũng là người đầu tiên bị thương.

Trong sách, Thẩm Trọng Quang vì dẫn đường mà đã từng bị thương không ít lần.

Diệp Tu Hàn chăm chú dõi theo Thẩm Trọng Quang, quyết tâm một khi gặp nguy hiểm sẽ lập tức đến giúp hắn.

Các đệ tử khác thì không căng thẳng như y, lúc này bọn họ đang nói chuyện với nhau, đề tài đều xoay quanh việc như thế nào để lấy máu cho linh khí nhận chủ. Dù sao lần này đến bí cảnh, việc quan trọng nhất chính là nhỏ máu nhận chủ, thu phục linh khí thượng phẩm.

Diệp Tu Hàn cũng rất tò mò về cách nhỏ máu nhận chủ, y muốn ở trong bí cảnh này tìm cho Thẩm Trọng Quang một linh khí tốt nhất.

Nhưng rốt cuộc linh khí nào mới là tốt nhất, Diệp Tu Hàn cảm thấy mù mờ.

Ở trong sách, Thẩm Trọng Quang vì bỏ lỡ việc mở bia kiếm đạo nên cũng không có duyên được đến bí cảnh Tiên Nguyên, cho nên về bảo vật trong bí cảnh cũng không có miêu tả cụ thể. Diệp Tu Hàn đang lo lắng thì chợt nghe thấy các đệ tử xung quanh nhỏ giọng trò chuyện, nói chính là chuyện linh khí trong bí cảnh.

"Mọi người có biết, linh khí lợi hại nhất trong bí cảnh Tiên Nguyên là cái gì không?" Người mở lời là Tống Văn Thanh, mọi người lập tức tụ tập về phía hắn ta, chờ đợi hắn ta nói tiếp. Tống Văn Thanh nở một nụ cười thần bí, ánh mắt đảo qua một đám kiếm tu rồi nói: "Là một thanh thần kiếm tuyệt thế, tên là Vọng Triều Sinh."

Lục Lâm Phong vốn đang nhắm mắt nhập định, nghe vậy không khỏi giật thót trong lòng.

Bí cảnh Tiên Nguyên tuy bí ẩn, nhưng các gia tộc tu chân lớn đều nắm giữ không ít bí mật. Trước khi xuống núi, gia chủ đã đặc biệt truyền tin cho hắn ta, thông báo trong bí cảnh có một thanh thần kiếm tuyệt thế có tên là "Vọng Triều Sinh". Theo truyền thuyết, thanh kiếm này là do một vị luyện khí đại sư rèn đúc khi quan sát biển, khi dùng kiếm, kiếm khí như sóng thần đập vào vách đá, khí phách phi phàm.

Hắn ta ôm quyết tâm nhất định phải có được thanh kiếm này, ban đầu còn định khi vào bí cảnh sẽ lén lút tìm kiếm nó.

Thế nhưng Tống Văn Thanh lại trực tiếp nói ra!

Lục Lâm Phong kìm nén cơn giận trong lòng, cắt ngang lời Tống Văn Thanh: "Trong bí cảnh Tiên Nguyên có vô số linh khí, lại có cái có thể xứng danh là mạnh nhất ư?"

Một số kiếm tu đã sớm vây quanh Tống Văn Thanh, kích động hỏi hắn ta: "Tống sư huynh, huynh có kiến thức rộng rãi, có thể nói chi tiết hơn về hình dáng của "Vọng Triều Sinh" được không?"

Tống Văn Thanh trực tiếp lấy ra một tờ giấy vẽ, trên giấy là một nơi vách đá nhìn ra biển, trên vách đá có một người đang vung kiếm hướng về trăng. Dưới vách đá, sóng nước dâng cao, ngay cả qua trang giấy cũng có thể cảm nhận được kiếm ý phi phàm đó.

Đám kiếm tu đồng loạt phát ra tiếng thán phục, ánh mắt không thể rời khỏi tờ giấy.

Lục Lâm Phong âm thầm siết chặt nắm đấm, sau một lúc mới mở miệng khen ngợi: "Quả nhiên là thần kiếm. Theo ta thấy, thần kiếm lợi hại nhất nên thuộc về kiếm tu mạnh nhất. Các vị kiếm tu sư huynh đệ không bằng so tài một trận, người thắng sẽ sở hữu nó?"

"Chuyện này..." Một số kiếm tu đệ tử đều hơi sững sờ. Lẽ ra việc vào bí cảnh tìm bảo vật, ngoài thực lực còn phải xem vận may. Nhưng Lục Lâm Phong nói như vậy, tức là muốn dựa vào thực lực để quyết định thần kiếm thuộc về ai.

Dù sao nếu nói về năng lực kiếm thuật, trong số mọi người hiện diện ai có thể sánh được với hắn ta chứ?