Khi Nhóc Mắc Chứng Sợ Xã Hội Xuyên Thành Trà Xanh Vạn Người Mê

Chương 23

Thẩm Trọng Quang cũng nhìn rõ cảnh vật xung quanh, không khỏi nhíu mày. Hắn nhớ rõ ràng, vài ngày trước, khi vào đây, khắp nơi đều là vách núi dựng đứng, làm sao lại có những ảo giác hoa lệ này?

Hắn tìm kiếm bóng dáng nam nhân áo đỏ theo phản xạ, nhưng nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng người.

*Trong rừng đào, nam nhân áo đỏ cẩn thận ló người ra, nhìn về phía hai người. Hắn ta cố ý tạo ra cảnh tượng đầy tình tứ này, chỉ để cho Thẩm Trọng Quang dạy Diệp Tu Hàn luyện kiếm, nhưng người này lại đứng không nhúc nhích?

Nam nhân áo đỏ thở dài, tay phải nhéo một cái, liền thay đổi hình dạng, biến thành một ông lão còng lưng già nua, hoàn toàn che giấu đi phong thái tuyệt trần của mình, chỉ sợ cướp đi sự nổi bật của Thẩm Trọng Quang.

Hắn ta phiêu nhiên đáp xuống trước mặt hai người, hỏi: "Ngươi dẫn y đến nơi này, chẳng lẽ muốn dạy y luyện kiếm?"

Thẩm Trọng Quang lắc đầu nói: "Ngươi dạy."

"?" Nam nhân áo đỏ suýt nữa thì sặc. Đối với kiếm tu, dạy người luyện kiếm là cách tốt nhất để tăng cường tình cảm. Vậy mà Thẩm Trọng Quang lại để hắn ta dạy?

Hắn ta ho khan mấy tiếng, liên tục vẫy tay nói: "Không được, không được, một bộ xương già này của lão phu không thể động đậy được nữa. Thôi... vẫn là ngươi dạy đi."

"Luyện kiếm ư, bước đầu tiên chính là nắm kiếm. Vị tiểu hữu này, ngươi hãy nắm lấy kiếm trước, Trọng Quang, ngươi qua đây, nắm lấy tay y..."

Nam nhân áo đỏ chỉ có thể chỉ dẫn đến đây mà thôi.

Thẩm Trọng Quang nhíu mày, hắn luôn cảm thấy nam nhân áo đỏ hôm nay đặc biệt kỳ quái. Thôi được, Diệp Tu Hàn dù trông có vẻ yếu đuối, nhưng sức mạnh không phải tầm thường, nếu trực tiếp dạy chiến đấu cũng không phải là không thể.

Hắn nghĩ như vậy, liền giơ tay lên, gọi ra pháp kiếm bản mệnh của mình.

Diệp Tu Hàn vừa thấy Thẩm Trọng Quang cầm kiếm, liền nhớ lại kiếm khí đáng sợ của ngày hôm đó, lập tức cũng nắm chặt kiếm, tập trung tinh thần chống đỡ.

Hai người cứ như vậy... đánh nhau.

Nam nhân áo đỏ: "???"

Ban đầu, Diệp Tu Hàn chỉ có thể lúng túng tránh né những kiếm chiêu của Thẩm Trọng Quang, nhưng dần dần, y dường như có thể thấy rõ những quỹ đạo huyền diệu khi Thẩm Trọng Quang sử dụng kiếm.

Diệp Tu Hàn thử chủ động vung ra một kiếm, ánh sáng vàng kim lập lòe trên trường kiếm, kiếm mang* mà y chém ra cao tới mười trượng.

(*Ánh sáng của thanh kiếm được tạo ra bởi kiếm sĩ trong tiểu thuyết võ thuật, người sử dụng nội lực thâm hậu để ion hóa các phân tử của lưỡi kiếm.)

Ầm.

Toàn bộ ảo cảnh trong bia đá đều chao đảo, hoa đào, đầm băng, chim bay đều vỡ vụn...

Nam nhân áo đỏ không chút do dự, trực tiếp ném cả Diệp Tu Hàn và Thẩm Trọng Quang ra ngoài.

Bên ngoài bia đá, Diệp Tu Hàn ôm kiếm, vẫn còn hơi mờ mịt. Đây là lần đầu tiên y dùng vũ khí để phát huy linh khí trong cơ thể, không ngờ lại kinh khủng đến thế!

Y đang suy tư thì một nhiệm vụ hệ thống mới được công bố.

"Nhiệm vụ thứ tư: Phát hiện Lục Lâm Phong sắp đạt được danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm", là một trà xanh chính hiệu, nhất định phải học được cách dùng lời khen ngợi để khiến người khác lâng lâng như bay trên mây. Xin ký chủ hãy điên cuồng khen ngợi Lục Lâm Phong. Người nghe càng nhiều thì điểm trà xanh càng cao. Nếu tiêu cực làm nhiệm vụ, sẽ bị trừ gấp đôi điểm trà xanh."

Sau khi 818 đọc xong nhiệm vụ, lập tức an ủi Diệp Tu Hàn: "Ký chủ đừng sợ, nếu thực sự không nghĩ ra lời khen ngợi, ký chú chỉ cần dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói với người khác rằng Lục Lâm Phong là "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm", như vậy hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Diệp Tu Hàn do dự nói: "Nhưng hắn ta là kẻ xấu, ta không muốn khen ngợi hắn ta."

818 nhìn qua bảng điều khiển rồi nói: "Vậy những ngày này chúng ta lại bán thêm thảo dược để tích lũy điểm trà xanh, như vậy hẳn là có thể bù đắp phần bị trừ."

Thẩm Trọng Quang lạnh lùng dời ánh mắt, nhìn về phía Bia kiếm đạo gần đó.

Hắn không hề hứng thú với danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm", càng không muốn có quá nhiều liên hệ với cái gọi là chính đạo.

Lần này xuống núi, hắn phát hiện phong ấn ma tộc của trận pháp đã có dấu hiệu lỏng lẻo, e rằng không bao lâu thiên hạ sẽ đại loạn. Đến lúc đó, chắc là hắn sẽ không tiếp tục ở lại Thiên Lan Tông nữa.

Thẩm Trọng Quang bảo Diệp Tu Hàn trở về trước, mình thì lại một lần nữa bước vào bia đá vô tự.

Nam nhân áo đỏ đang buồn bã thu dọn những cánh hoa khô và cành cây gãy, nhìn thấy Thẩm Trọng Quang, không khỏi trợn mắt: "Ngươi còn trở lại làm chi?"

Thẩm Trọng Quang lạnh lùng nói: "Ta muốn khiêu chiến Bia kiếm đạo."