Khi Nhóc Mắc Chứng Sợ Xã Hội Xuyên Thành Trà Xanh Vạn Người Mê

Chương 5

Thảo dược trên tay bị đánh rơi xuống tuyết, hắn hoảng loạn cúi xuống nhặt, tay lại bị đám trẻ dẫm mạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn "nghe hiểu" sự ghét bỏ của người khác.

Khóe môi Thẩm Trọng Quang hiện lên nụ cười khinh bỉ.

Cái gọi là ảo cảnh của tâm ma, cũng không qua mắt được hắn.

Hắn lạnh lùng rút kiếm, ánh kiếm lóe lên, những đứa trẻ cười nhạo kia liền bị chém đôi, hóa thành mây khói.

Thẩm Trọng Quang bước đến trước mặt chính mình khi còn nhỏ, định trực tiếp xoá sổ bản thân nhỏ bé đáng thương kia.

Tuy nhiên, vừa mới giơ tay, Thẩm Trọng Quang dường như cảm nhận được khát vọng sâu kín nhất của chính mình khi còn bé.

Khi còn bé hắn biết trong ngõ nhỏ có một cặp huynh đệ, ca ca đối với đệ đệ rất tốt, mỗi khi đệ đệ bị bắt nạt, ca ca đều ôm lấy đệ đệ, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."

Sau đó, ca ca sẽ hung dữ đánh những kẻ đã bắt nạt đệ đệ.

Mỗi lần Thẩm Trọng Quang đều đứng ở xa xa, chờ đến khi không còn ai mới thử mấp máy môi, giơ tay cảm nhận hơi thở phả ra.

"Đừng sợ." Hắn tự hỏi lời này nếu có âm thanh, có phải giống như hơi thở mềm mại của mình không.

Cho đến sau này, hắn đã không cần lời này nữa.

Kẻ làm tổn thương hắn, bị hắn một quyền đánh ngã, hắn không chờ đợi được người khác mở miệng nói với mình lời dịu dàng, mà lại học được cách khiến họ im lặng trước.

Vẻ mặt Thẩm Trọng Quang hiện lên sự chế giễu, nhìn về phía chính mình khi còn nhỏ.

Thật buồn cười, chẳng lẽ thực sự mong đợi sẽ có ai đó bảo vệ nó sao?

Nhưng trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này thì Thẩm Trọng Quang chợt nhớ đến cảnh vừa nãy.

Hắn tưởng rằng mình chỉ liếc mắt một cái.

Nhưng hắn nhớ rõ bộ dáng cây cỏ nhỏ run rẩy, nhớ rõ lá cỏ chỉ bằng nửa đầu ngón tay của hắn, nhớ rõ...

Thẩm Trọng Quang hơi nghiêng đầu, không còn nhớ lại nữa, hắn nhìn về phía ảo ảnh kia, vung kiếm chém xuống…

Diệp Tu Hàn luôn ẩn nấp ở chỗ kín đáo, mắt trợn tròn, y không ngờ rằng cách Thẩm Trọng Quang phá giải tâm ma chính là tiêu diệt quá khứ của chính mình.

Diệp Tu Hàn nhớ lại tâm ma kiếp của mình.

Lúc ấy, y thấy "bản thân" đứng giữa đám đông, vô số bàn tay duỗi ra muốn bắt lấy y. Y biết đây là ảo cảnh, y cũng biết bản thân quá hèn nhát.

Lực lượng mạnh mẽ mà Thiên Đạo ban cho y không nên bị giam cầm trong thân xác hèn nhát của y.

Nhưng y chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi bất kỳ hình dạng nào của chính mình.

Diệp Tu Hàn ngây người nhìn kiếm trong tay Thẩm Trọng Quang, không kịp suy nghĩ nhiều mà xông tới.

Thẩm Trọng Quang cảm nhận được động tĩnh, kiếm trong tay chậm lại một chút.

Hắn gần như nghi ngờ mình nhìn lầm, nhưng hai chiếc lá nho nhỏ xòe ra, cứng rắn chặn đứng thanh kiếm xé gió.

Thế kiếm lẫm liệt bỗng chốc dừng lại, Thẩm Trọng Quang giải trừ kiếm khí theo phản xạ, bàn tay nắm kiếm hơi siết chặt.

Phút chốc sau, hắn nhìn cây cỏ nhỏ từ từ biến hóa thành hình người.

Đó là thiếu niên mặc y phục màu xanh, thân thể được mũ choàng bao phủ, lộ ra đôi mắt trong veo nhút nhát.

Hắn thấy thiếu niên cúi người, ôm lấy bộ dạng lúc nhỏ của chính mình.

Cả ảo cảnh tâm ma điên cuồng rung động, Thẩm Trọng Quang cảm nhận hình bóng mình dần mờ đi, chồng làm một với bộ dạng bản thân lúc nhỏ.

Đất trời đảo lộn, vòng tay ôm lấy hắn lại dịu dàng đến thế.

Thẩm Trọng Quang ngẩng đầu, một bàn tay bị thiếu niên nắm lấy, đặt lên môi thiếu niên.

Qua lớp áo choàng, cảm nhận đôi môi thiếu niên mấp máy, Thẩm Trọng Quang "nghe thấy" thiếu niên nói với hắn, đừng sợ.

Tâm ma giam cầm hắn, ầm ầm vỡ vụn.

...

Linh hồn Diệp Tu Hàn thoát khỏi ảo cảnh sắp sụp đổ, gió núi lạnh buốt chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của y, cũng trở nên nóng rực.

Y, một cây cỏ nhút nhát, lại dám làm chuyện như vậy với nhân loại!

Diệp Tu Hàn không dám nghĩ tiếp, dũng khí một khi tan vỡ thì y chỉ muốn nhanh chóng lẩn trốn.

Nhưng đi được vài bước, Diệp Tu Hàn lại trở về bên cạnh Thẩm Trọng Quang.

Y nắn tuyết thành hai quả cầu, chất đống bên cạnh Thẩm Trọng Quang.

Lại đi tìm hai cành cây, cắm vào hai bên người tuyết, vừa vặn ôm lấy thân thể Thẩm Trọng Quang.

Làm xong tất cả, Diệp Tu Hàn mới đứng dậy rời đi.

Trong ảo cảnh, y vô tình nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Trọng Quang thuở nhỏ.

Thẩm Trọng Quang khi còn nhỏ muốn một cái ôm, khi lớn rồi hẳn cũng...?

Gần như Diệp Tu Hàn vừa mới rời đi, Thẩm Trọng Quang liền mở mắt.

Gió núi mang theo tuyết vụn, đặc biệt lạnh lẽo, nhưng hắn lại cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay phải.

Thẩm Trọng Quang rũ mắt.

Trên lòng bàn tay hắn, rõ ràng có sáu giọt sương ấm áp.