Tại Sao Cậu Ấy Lại Tức Giận?

Chương 1: Hóa giải vận xui (1)

Giờ ra chơi.

Tại góc khuất của một ngôi trường nọ.

Có một đôi trai gái đang thở dốc.

“Ê… phải nhanh lên… Sắp vào lớp rồi…” - Bạn nam giữ chắc chân bạn nữ trên vai, ra sức đẩy người lên, mồ hôi ở lưng túa ra như suối.

Bạn nữ thì đã mệt đến mức chân tay bủn rủn, nhưng vẫn cố găng phối hợp, tay tỳ lên tường trợ lực cho đôi chân đẩy lên, dùng hết sức bình sinh đến nỗi lệch cả eo, nhăn mặt mở miệng: “Sắp được… rồi…”

“Tôi sắp… chịu hết nổi…” - Bạn nam điều chỉnh cơ thể, cố gắng không để chân bạn nữ trượt khỏi vai.

Bạn nữ sốt sắng: “Đừng!… Cố trụ… chút nữa thôi…”

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì một trong mấy người bên cạnh cũng đang trèo tường vào gắt gỏng: “Ây hai bạn ơi, nói gì thì tròn vành rõ chữ hộ mình cái. Bố mẹ bỏ tiền ra cho ăn học để các bạn đến trường nói chuyện như thế à, trèo tường mà như “vượt rào” không bằng!”

Mấy người khác cũng tỏ ý đồng tình.

Đúng lúc này, Hoàng Long bắt được nhịp, dựa hẳn lưng vào tường, kiễng đẩy chân Hoàng Nhi đang đứng trên vai cậu lên, sau đó liếc sang Quốc Trung - người vừa lên tiếng: “Biến, thằng Tặc A2!”.

Quốc Trung cũng là tên trẻ trâu nóng nảy, nghe vậy cũng muốn “cọ xát” cùng bạn học, nhưng nghĩ sắp hết giờ ra chơi nên cũng không thèm so đo, chỉ nói: “Thằng Long Đất A1”, xong ném cặp vào trong trước, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Thấy Hoàng Nhi đã ngồi vững, Hoàng Long nhảy vào trong, sau đó đỡ chân Hoàng Nhi, từ từ hạ xuống, để cô tiếp đất an toàn. Xong hai người xách cặp lên, nhanh chóng chạy về lớp, để lại những chú cừu độc thân không vui ra mặt, thảo mai gọi với theo: “A anh Long, anh Long ơi đỡ em với…”, “Thần thϊếp không xuống được, Long lang quân đừng vội đi…”

Hoàng Long quay người lại: “Mấy thằng…”

Chưa kịp nói đã bị Hoàng Nhi đấm thụt một cái vào bụng, kéo tay đi tiếp. May mà chưa vào lớp, tiết đầu tiên là tiết tự học nên cô chủ nhiệm không biết là hai người đến muộn được.

Nghĩ là vậy, song thực tế lại vả đôm đốp vào mặt đôi thiếu nam thiếu nữ.

“Khai giảng được một tháng rồi mà tuần nào cũng ba, bốn bận đi muộn. Hôm nay còn bỏ tiết!”

Cô Kiều xả giọng bực bội, nhìn hai “trò cưng” đứng nép vào nhau ở cửa. Nhưng nghĩ hôm nay hai đứa này lại dám bỏ tiết, cô mới kiên nhẫn hỏi: “Thế hôm nay làm sao?”

Nghe câu hỏi, hai người họ còn giật mình hơn. Hoàng Long nhích lên một chút, ngập ngừng nói: “Dạ thưa cô, hôm nay… bị chó đuổi ạ.”

Nghe vậy, cả lớp như bị cù léc tập thể, bật cười ha hả, còn cô Kiều thì nhăm mặt nhíu mày, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Hoàng Long có sao nói vậy, không cảm thấy ăn năn gì lắm, nhưng cũng gãi gãi đầu để làm dịu bầu không khí.

Cô đập đập tay vào bàn: “Cả lớp trật tự.” - Xong nhìn sang Hoàng Nhi - “Bạn Nhi nói cho cô có đúng thế không?” - Ánh mắt cô đặt niềm tin vào cô học trò bình thường rất ngoan ngoãn.

Song thứ cô nhận lại là cái gật đầu thật thà.

Nhìn cái mặt bánh bao như có thể ứa ra nước mắt bất cứ lúc nào của Hoàng Nhi, cả lớp vừa thương vừa buồn cười, lén quay sang “khúc khích” với nhau, thầm cảm thán hai đứa không hổ danh là một trong những cây hề của khối. Giỏi!

Cô Kiều cảm thấy thái dương mình nhoi nhói, muốn yên nghỉ luôn. Mà hai chúng nó, lại chưa bao giờ nói dối, chẳng nhẽ đường học của học sinh cô nó chông chênh như thế sao?

Dù không tin lắm, nhưng cũng không biết làm cách nào, cũng không muốn làm lỡ giờ học, cô cũng chỉ đành nói: “Về chỗ đi, tôi sẽ gọi cho phụ huynh cô cậu sau.”

Vâng, câu trước là “bạn” xưng “tôi”, câu sau đã kêu “cô” gọi “cậu”, người đó người ta gọi là giáo viên chủ nhiệm. Dù cô Kiều là một giáo viên trẻ, nhưng cái lớp này đã khiến tuổi tâm hồn cô tăng lên đáng kể. Trong đầu cô đang tưởng tượng bản thân quay về quá khứ, nắn chỉnh lệch hàm bản thân ngày nào háo hức khi lần đầu được đề cử làm giáo viên chủ nhiệm.

Sau đó, đôi chim sẻ về chỗ, tiết học bắt đầu. Nhưng mà cả lớp càng nhìn hai đứa kia càng buồn cười. Hoàng Long vừa ngồi vào chỗ liền bắt chước điệu nhăn nhó của cô Kiều, chọc đám xung quanh cười nghiêng ngả. Hoàng Nhi thì tủi thân nằm ra bàn, nước mắt lưng tròng. Từ khi lên Cấp Ba, hầu như ngày nào hai đứa nó cũng bị muộn, chẳng hiểu ra làm sao.

Bọn cùng lớp cứ trêu chúng nó rủ nhau đi đâu nên mới vào muộn. Trong mắt cái lớp này, Hoàng Long và Hoàng Nhi đã là một cặp rồi, dù cho chúng nó đều không thừa nhận.

Nhưng mà riêng vụ phải bỏ tiết thì hai đứa nó nó nói thật. Sáng nay, vốn dĩ Hoàng Nhi đã gọi được Hoàng Long dậy sớm, nhưng thế nào mà lúc chở nhau qua quán phở gần trường, một quả xoài non rơi trúng đầu chú Béc giê đang phơi mình dưới gốc cây, nó lại tưởng là do hai đứa học sinh ngỗ nghịch ném đá giấu tay, nên mới “giở tính chó” đuổi theo. Báo hại Hoàng Long phải tìm đường vòng thoáng mà đi, còn phải phóng rất nhanh, mà cái đứa bốn chân thì đuổi dai kinh khủng. Và thế là xe đi càng lúc càng xa, đến lúc quay lại đến được trường thì cũng hết tiết một. Cứ nghĩ may là tiết tự học thì sẽ không sao, ai dè cô Kiều lại vào lớp sớm.

Nỗi oan ức này, đúng như trong tiểu thuyết, nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch. Ai mà tin được cơ chứ.

Yên lành được một lúc, viết được hai chữ thì bạn cùng bàn Hoàng Long khẽ huých tay Hoàng Nhi.