Lâm Nhạc Phàm cứ tưởng lòng mình đã chết từ lâu, nhưng con ngươi của y lại run lẩy bẩy, máu trong người như đọng lại.
Đó là… bàn tay của Thập Nhất…
Lâm Nhạc Phàm không thể ngăn tầm mắt mình nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, y trợn tròn mắt, khóe mắt như sắp rách toạc, y cứ nhìn chòng chọc vào nó như thế. Y muốn tìm chút sơ hở để chứng minh bàn tay này không phải là tay Thập Nhất như y nghĩ.
Thậm chí là Lâm Nhạc Phàm còn muốn chạm vào bàn tay kia, vạch trần rằng tất cả những chuyện này chỉ là một trò ảo thuật vụng về.
Đúng thế, với tu vi của Dung Tiêm Ảnh, nếu hắn muốn lừa y sẽ rất dễ dàng nhỉ? Nhưng bàn tay của y lại khựng giữa không trung vì bị Dung Tiêm Ảnh cản lại.
Dung Tiêm Ảnh túm lấy tay Lâm Nhạc Phàm, bàn tay mềm mại không xương của hắn như oan hồn lệ quỷ bám riết không buông, kêu gào lấy mạng người, quấn chặt lấy tay y. Những lời nói độc ác thấu tim cũng như sương khói mờ ảo bao vây, giam cầm Lâm Nhạc Phàm.
“Ngươi có thích món quà mà ta tặng cho ngươi không?” Dung Tiêm Ảnh mỉm cười khẽ, kể công lao, “Đây là món quà mà ta vất vả giành được từ tay Tử Hoàn trong đêm qua đấy!”
“Tiểu Phàm ca có sức hấp dẫn lớn lao thật, đó là mị thuật yêu hồ mà ngươi sử dụng để dụ dỗ Tử Hoàn đó sao?” Giọng nam trầm thấp, lại trong veo cứ vang vọng bên tai, “Hai người các ngươi chỉ mới quen biết được vài ngày mà ngươi đã dụ dỗ người nọ phản bội sư môn, nhân lúc trời tối, không chỉ bảo vệ ngươi trốn ra khỏi cung mà còn gặp gỡ trong thành.”
“Sao nào? Sau khi thả ngươi rồi, hai người chuẩn bị bỏ trốn à?”
Lâm Nhạc Phàm cúi đầu, vẫn im lặng không nói gì.
Sắc mặt của Dung Tiêm Ảnh trở nên lạnh lùng, “Ngươi không phủ nhận à?”
“Ha.” Hắn mỉm cười độc địa, “Tiếc là đêm qua các ngươi vẫn không chạy thoát được, nhưng ngươi chỉ bị nhốt lại, còn tên phản đồ bị ngươi nhờ vả kia thì không may đến thế.”
“Sao tầm nhìn của ngươi tệ thế, chỉ là một con kiến bé tẹo không chịu nổi một đòn.” Sắc đỏ diễm lệ ở đuôi mắt hắn rực cháy như máu tươi chói mắt, hắn cười “dịu dàng” rồi nói, “Ta vì ngươi, đã vất vả lắm mới giành lấy bàn tay này từ tay Tử Hoàn đấy, chỉ muộn một chút thôi là ngươi sẽ không còn nhìn thấy “hắn ta”, chỉ còn có tro bụi cặn bã.”
Lâm Nhạc Phàm đã từng chứng kiến chiêu thức của Dung Tiêm Ảnh, Tịch Mộng Quân Dung Tiêm Ảnh có một công pháp độc đáo dựa trên ngũ âm lục luật của Thiên Âm Các, dùng đàn trúc dây tơ.
Hầu hết các đệ tử trong các đều sử dụng nhạc cụ làm vũ khí, các chủ Thiên Âm Các Diệu Linh tiên tử dùng một chiếc chuông cổ để vang danh khắp giới tu chân.
Tiếng chuông vang lên, sẽ đoạt lòng người ở xa nghìn dặm.
Tác phong trong Thiên Âm Các cũng phong lưu tao nhã hơn Ẩn Tiên Cung chú trọng thanh tu cấm dục nhiều, đệ tử trong các tu hành luyện hóa luôn cần có nhạc cụ, tất nhiên là sẽ có trường hợp dẫn thương khắc vũ, loan minh phượng tấu, một bộ tri âm tri kỷ, tao nhã cao quý.
Thế nên bộ quần áo sặc sỡ quý giá của Tịch Mộng Quân rất nổi bật ở Ẩn Tiên Cung lại chẳng chói mắt gì ở Thiên Âm Các.
Mà dù tu vi của hắn không cao bằng kỳ tài hiếm có như Vân Phi Tinh, nhưng cũng không thua kém chút nào. Tiếng đàn Vạn Oanh Ti vô ảnh vô hình, dây đàn khẽ đung đưa, chỉ trong nháy mắt là có thể phanh thây kẻ địch ở xa trong âm thầm.
Với sức mạnh đáng sợ như thế, không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn có thể cướp lấy bàn tay còn nguyên vẹn này từ tay Vân Phi Tinh trong chớp mắt. Thảo nào bàn tay bị cắt gọn gàng sạch sẽ như thế, hóa ra là do Vạn Oanh Ti của hắn.
Rõ ràng Dung Tiêm Ảnh có được tu vi và thực lực như thế, mình chỉ là một con kiến trong mắt hắn, chỉ cần một cái chớp mắt là hắn có thể xé mình thành mảnh nhỏ, chết ngay tức thì.
Làm sao Lâm Nhạc Phàm không sợ được cơ chứ?
Nhưng hắn lại luôn tìm mọi cách chế nhạo, sỉ nhục, tra tấn một con chuột xấu xí dơ bẩn, thấp kém như mình.
Lâm Nhạc Phàm chưa từng trách Dung Tiêm Ảnh, vốn dĩ Dung Tiêm Ảnh và Vân Phi Tinh là cặp đôi trời sinh, còn mình là kẻ dư thừa, phá hủy tình duyên của bọn họ.