“Nếu ta đi rồi thì ngươi sẽ ra sao?” Lâm Nhạc Phàm ngưng cười, y hoảng hốt, “Nếu có kẻ phát hiện, ngươi…”
“Ai mà phát hiện chứ?” Thập Nhất ngắt lời y, “Thiếu cung chủ đã bỏ rơi ngươi rồi, có ai để ý tới ngươi nữa?”
“Nhưng ngươi là người trông coi tù nhân, lại để tù nhân quan trọng bỏ chạy là tội lớn! Nếu có người muốn điều tra rõ ràng…”
“Ma đan đã bị khổn tiên tác trói lại, thi thể còn lại cũng chỉ là một con hồ ly phàm tục.” Thập Nhất lạnh nhạt nói, “Trong thời gian ngươi bị nhốt, ngoài thiếu cung chủ ra thì còn có ai nhắc tới ngươi đâu?”
Lâm Nhạc Phàm nhớ tới Dung Tiêm Ảnh và Vân Phi Tinh, hai người duy nhất tới gặp y, bọn họ đến cũng chỉ vì quan hệ xấu hổ giữa y và bọn họ. Nhưng dù có đến thì cũng đến vì bỏ đá xuống giếng, không hề nhắc tới chuyện Ẩn Tiên Cung và việc liên quan đến tội lỗi của mình.
Thế thì dù một con yêu hồ có tu vi thấp kém rơi vào ma đạo cũng chẳng phải chuyện gì to tát ở Ẩn Tiên Cung.
“Lâm Nhạc Phàm, ngươi đừng tưởng bản thân quá quan trọng.” Giọng nói của hắn ta vẫn lạnh lùng như trước, “Với tu vi của ngươi, dù có nhập ma thì Ẩn Tiên Cung cũng chẳng để ý tới ngươi.”
Lâm Nhạc Phàm không thể phản bác được, y sững sờ tại chỗ một lúc rồi cũng chỉ đành cười khổ, “…Cũng đúng.”
Thập Nhất không nói gì nhiều nữa, hắn ta quay người bỏ đi, Lâm Nhạc Phàm chạy theo vài bước rồi chợt nhớ tới lời sỉ nhục khinh thường của Dung Tiêm Ảnh, cùng với lời nói máu lạnh tuyệt tình của Vân Phi Tinh…
Khi uống rượu, trò chuyện, cười to dưới ánh đèn rực rỡ, y cứ tưởng đó lần tận hứng cuối cùng trong đời mình. Nhưng nếu có cơ hội, đúng là y… không muốn, không bao giờ muốn quay về địa lao lạnh lẽo đáng sợ kia nữa…
Bước chân của Lâm Nhạc Phàm dần dần chậm lại, nặng trịch nghìn cân, cuối cùng dừng lại tại chỗ.
Lòng y vô cùng lo lắng thấp thỏm cho tình cảnh của Thập Nhất, nhưng y không thể lừa dối trái tim mình, y vẫn là một con cáo hoang ích kỉ.
Y nhìn bóng lưng của Thập Nhất rồi nói, “Thập Nhất, cảm ơn ngươi.”
“Ơn cứu mạng suốt đời khó quên.” Cuối cùng y trịnh trọng nói, “Bảo trọng.”
Nói xong, bóng dáng cao lớn biến mất tại chỗ, chỉ còn một con hồ ly đỏ rực chui ra khỏi áo choàng, cúi đầu thật thấp trước bóng lưng kia rồi quay người nhảy vào núi rừng sâu thẳm.
Thập Nhất không quay đầu lại, hắn ta khẽ nhấc tay, chiếc áo choàng kia được một làn gió nhấc lên, chìm sâu vào bầu trời đêm đến khi không còn thấy gì nữa.
Đã lâu rồi Lâm Nhạc Phàm không hóa thành nguyên hình, lâu đến độ gần như y đã quên vốn dĩ mình là một con hồ ly. Các tu sĩ rất hổ thẹn với nguyên hình, người trong Ẩn Tiên Cung xấu hổ vì mình không đẹp, Vân Phi Tinh cũng không cho Lâm Nhạc Phàm lộ ra hình thú trước mặt ai.
Lâm Nhạc Phàm chạy trong khu rừng rậm tối tăm, mây đen che khuất ánh trăng, bóng cây xào xạc tăm tối, với một con hồ ly nhỏ yếu thấp bé thì khu rừng này đầy rẫy nguy hiểm.
Lâm Nhạc Phàm đi ngược hướng với Ẩn Tiên Cung, trong giây phút lao ra khỏi rừng cây, thấy được núi non, ánh trăng chiếu vào người Lâm Nhạc Phàm. Dưới chân y là bùn đất mềm xốp, gió mát thoáng qua da lông, như thể tất cả đều đã khác biệt.
Y có cảm giác mình đã thoát ra khỏi đột phá được xiềng xích và sương mù lâu ngày. Đúng thế, vốn dĩ y là một con hồ ly tầm thường, giẫm lên mặt đất đầy bụi bặm, trên đầu là bầu trời cao mênh mông vô bờ, cũng giống vạn vật sinh linh ngước nhìn những vì sao vô tận kia, y vừ a bình thường vừa nhỏ yếu.