Ở Ẩn Tiên Cung, tu vi của Thập Nhất cũng chỉ bình thường, nhưng khi ra ngoài đã đủ để coi là “cao thủ”. Hắn ta ngự kiếm phi hành nên xuống núi rất nhanh, nương bóng đêm, bọn họ đi vào thành.
Mặc dù tòa thành người phàm này nằm ở dưới Ẩn Tiên Cung, đệ tử nội môn của Ẩn Tiên Cung tuân thủ giới luật thanh tu, ít lây dính phàm tục, hiếm khi tới đây. Cũng chỉ có đệ tử ngoại môn như Lâm Nhạc Phàm mới chạy xuống cách hai, ba ngày, nhưng nếu dùng tu vi để gây chuyện thị phi, ức hiếm người phàm thì vẫn sẽ bị trừng phạt theo quy tắc trong cung.
Người trong thành cũng biết đa phần những người sống trong Ẩn Tiên Cung đều là “thần tiên”. Suy cho cùng thì với người phàm, tuổi thọ lâu dài của tu sĩ đã vượt qua sinh mệnh của bọn họ, sức mạnh vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng – thế thì đó chính là thần tiên.
Sau khi vào Vĩnh Vọng Thành này, Lâm Nhạc Phàm không che giấu gì nữa, y không có yêu đan, không thể biến hóa, Thập Nhất cho y chút linh lực để y biến thành hình người. Sau đó, Thập Nhất lại lấy áo choàng đã chuẩn bị từ trước cho y mặc vào, kéo mũ che mặt.
Đúng là tối nay trong thành có hội mừng, những chiếc đèn l*иg được xếp ngay ngắn thẳng hàng trên cao, đèn đuốc rực rỡ. Tiếng rao hàng ồn ào cùng với mùi thơm của những món ăn vang lên từ những quầy hàng trên đường. Tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con và tiếng bước chân chạy trốn băng qua những con phố lớn ngõ nhỏ.
Đoàn người đông đúc bắt đầu di chuyển, khung cảnh vừa rộn ràng vừa nhốn nháo, những chiếc thuyền hoa trôi lững lờ trên dòng sông nhỏ, lời ca điệu múa thấp thoáng trên thuyền. Còn kèm theo những chiếc thuyền giấy nhỏ chở nến đang trôi thong thả.
Người ta tụ tập thành tốp năm tốp ba đứng trên bờ đang thắp đèn l*иg lên trời, đèn Khổng Minh được nhuộm thành màu đỏ cam bay lên cao, còn lấp lánh hơn cả dải ngân hà chi chít những ngôi sao kia.
Lâm Nhạc Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, y lập tức hưng phấn, ánh đèn hắt vài đôi mắt nâu, khiến đôi mắt như sáng lên, y lại mỉm cười. Thậm chí y còn kích động kéo mũ xuống lộ ra gương mặt mình để có thể thấy rõ hơn.
“Cảm ơn ngươi, Thập Nhất!” Trong đám đông ồn ào, Lâm Nhạc Phàm cất cao giọng. Thập Nhất chưa từng chen chúc vào chỗ đông như thế này, hắn ta không quen, “Ngươi rất thích thành trấn của người phàm sao?”
“Thích chứ!” Lâm Nhạc Phàm dang rộng vòng tay về phía tòa thành sáng đèn này, “Gió đêm đông thổi bay ngàn hoa cỏ, càng thổi thì sao càng bay như mưa!”
Khi y đang nói chuyện, những đốm nhỏ như mưa sao kia cũng như rơi xuống, hóa thành vạn ánh đèn trên thế gian sau lưng y, khiến y trở nên lấp lánh rực rỡ.
“Ngươi không thấy đẹp lắm sao?” Tất cả những ồn ào náo nhiệt của trần thế như phản chiếu trong đôi mắt hổ phách của Lâm Nhạc Phàm, y vui sướиɠ nói với Thập Nhất.
Y dang tay ra, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, tuy mặc đồ đơn giản, tóc buông xõa nhưng trông y như đang ngồi trên thiên hạ, vô số ánh sáng chói mắt tụ lại nơi y.
Y vui sướиɠ hân hoan, dù đã từng chịu không biết bao nhiêu gió sương bão tố, bước qua bao nhiêu gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng rồi khi mây khói tan dần, y vẫn như một thiếu niên tràn trề nhiệt huyết. Sức sống dạt dào toát ra từ gương mặt tuấn tú oai phong, hành vi cử chỉ phóng khoáng hào hùng, khiến lòng người rung động, thần hồn choáng ngợp!