Lâm Nhạc Phàm bị giam cầm suốt cả đêm, sau khi y tỉnh lại, chỉ có căn phòng trống rỗng cùng với những dấu vết chi chít khắp người.
“A!” Cơn đau trên ngực cắt ngang suy nghĩ miên man của y, y kêu rên đau đớn, bấy giờ mới hoàn hồn.
Cơn đau dâng trào là do đầṳ ѵú bị vuốt ve, mà vết thương vừa đóng vảy trên đầṳ ѵú lại bị bàn tay ác ý của Dung Tiêm Ảnh cạy ra, chẳng bao lâu, vết thương lại bị bong tróc, lại chảy máu.
Cơn thất thần trong im lặng của Lâm Nhạc Phàm chọc giận Dung Tiêm Ảnh, hắn đi đến đâu cũng được người ta tung hô, si mê tôn thờ, đã bao giờ bị đối xử như thế đâu? Mà đây còn là ở trước mặt người này!
“Nếu tai của ngươi không dùng được thì ta có thể cắt giúp ngươi đấy!” Dung Tiêm Ảnh lạnh lùng nói, cố tình dùng móng tay cào vào vết thương khiến máu chảy ra nhiều hơn.
Nơi kia yếu ớt đáng thương, giữa cơn đau buốt rát, Lâm Nhạc Phàm lập tức tin rằng hắn có thể làm như thế, vội vàng xin tha, “A, không, đừng mà, ta xin lỗi, ta xin lỗi, tất cả là do lỗi của ta!”
Dung Tiêm Ảnh cười khẽ, “Vậy ngươi nói xem mình sai ở đâu?”
“…Ta không nên tới gần Vân Phi Tinh, không nên mơ mộng hão huyền, không nên…” Nhìn cái cảnh Lâm Nhạc Phàm cúi đầu cụp tai xin tha rất là đáng thương, “Ta không có tư cách tranh giành với ngươi…”
Dường như Dung Tiêm Ảnh rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này, không cào vào vết thương của y nữa, “Ngươi biết không nên nhưng sao còn làm?”
“…” Lâm Nhạc Phàm không biết phải làm sao giải thích những chuyện với Vân Phi Tinh, cũng không muốn nói, không ai tin những gì y nói. Nếu không phải chuyện này xảy ra với y thì chính y cũng không tin.
Nhưng bây giờ Dung Tiêm Ảnh lại rất vui, “Không sao, lòng ngươi có ý xấu mãi không xóa đi được thì mở mắt nhìn đi: sau khi rơi vào ma đạo, Tử Hoàn sẽ đối xử với ngươi ra sao.”
“Tử Hoàn” là tên cũ của Vân Phi Tinh, chỉ có người thân thiết với hắn ta như Dung Tiêm Ảnh mới có tư cách gọi như vậy. Lâm Nhạc Phàm hoang mang, bây giờ y không hiểu mình đã rơi vào ma đạo khi nào? Tại sao tất cả mọi người đều nói như thế?
“Ta… ta không nhập ma.”
Dung Tiêm Ảnh cười trầm thấp, kề sát vào tai Lâm Nhạc Phàm với lòng sung sướиɠ cùng cực, thì thào bằng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe được, “Ba tháng trước, ta cho ngươi uống Sóc Xuyên Ô, không rõ dư độc, sẽ nhập ma vào một trăm ngày sau.”
“Chỉ cần có tu vi thì tất cả mọi người đều biết chuyện nhỏ này, cũng chỉ có ngươi không biết cũng không sợ.” Rõ ràng là Dung Tiêm Ảnh rất sung sướиɠ, “Tu vi của Tử Hoàn cao tới mức nào chứ? Chẳng lẽ hắn không biết chuyện độc trên người ngươi sao?”
Lâm Nhạc Phàm ngơ ngác thẫn thờ, y sợ hãi như rơi xuống vực sâu, nhưng cuối cùng y vẫn không muốn tin Vân Phi Tinh lại đối xử với mình như thế, y lẩm bẩm phủ nhận, “Không đâu, hắn sẽ không…”
“Ngươi đừng ra vẻ mình hiểu về hắn!” Dung Tiêm Ảnh tức giận nói, “Ngươi biết cái gì về hắn mà dám ngắt lời ta như thế?”
“Thứ khiến ta buồn nôn nhất là sự cố chấp mù quáng của ngươi với hắn!”
Ánh sáng trong ngục tối bị song sắt cắt đứt, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, chiếu lên gương mặt tuyệt đẹp của Dung Tiêm Ảnh, khiến sự tàn độc u ám và buồn vui thất thường hiện. Đuôi mắt ửng đỏ diễm lệ, thê lương như máu khiến hai mắt Lâm Nhạc Phàm chua xót, không thể thốt thành lời.