“Ngươi cố chấp một mực như thế, ngươi cho là hắn ta để ý tới ngươi sao?” Ngón tay thon dài mềm nhẹ của Dung Tiêm Ảnh nâng cằm dưới của Lâm Nhạc Phàm lên từ từ vuốt ve cằm y rồi nói, “Ngươi có tư cách gì mà tranh giành với ta, có tư cách gì lọt vào mắt hắn?”
Lòng Lâm Nhạc Phàm cay đắng xót xa, không thể cãi lại dù chỉ một câu.
Sao y không biết chuyện này được chứ?
Vân Phi Tinh áo trắng sáng ngời, cao quý oai phong, từng hành vi cử chỉ không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng thanh thoát, là thần thánh mà người khác vừa gặp là cung kính, là thiếu cung chủ cao ngạo của Ẩn Tiên Cung. Nhưng hắn ta cũng rất lạnh lùng, không nói gì, lòng dạ còn vô tình.
Lâm Nhạc Phàm cứ tưởng so với người khác thì một kẻ đã từng thân thiết với Vân Phi Tinh khi còn trẻ như mình sẽ gần gũi hơn một chút, nhưng theo năm tháng dần trôi, ảo giác này dần dần nhạt nhòa, cho đến khi Dung Tiêm Ảnh xuất hiện, nó đã hoàn toàn biến mất.
Y nhớ rất rõ giọng điệu lạnh lùng và thái độ mất kiên nhẫn khi Vân Phi Tinh hất tay y ra. Nhưng khi Vân Phi Tinh đối diện với Dung Tiêm Ảnh, hắn ta lại âm thầm đồng ý với tư thế ôm vai, khoác tay cực kỳ thân mật kia, sự mất kiên nhẫn với y đều hóa thành dung túng với hắn.
Dù băng sâu ba thước cũng không thể tránh khỏi sự dịu dàng nơi đầu ngón tay, tuyết tan xuân về cũng chỉ đến thế là cùng.
Rõ ràng Vân Phi Tinh rất ghét việc đυ.ng chạm tứ chi với mình nhưng lại để Dung Tiêm Ảnh tới gần mọi lúc mọi nơi, thậm chí là đυ.ng chạm thân thiết như bạn bè người thân.
Tu vi của hai người bọn họ đều rất cao, lại hợp ý nhau, cùng đồng lòng với nhau. Bọn họ hài hòa như thế, kết làm đạo lữ thì đúng là cặp đôi trời sinh. Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, Lâm Nhạc Phàm chỉ thấy bản thân vô cùng dư thừa, y chỉ muốn rúc vào góc tường rồi hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên trong lòng y rất chua xót, nhưng rồi trong quá trình chờ đợi lâu dài, thất vọng liên tục hết lần này tới lần khác, y đã quen dần với sự chết lặng. làm sao y không biết bản thân xấu xí thấp kém đến mức nào trong mắt người khác, nhưng mà…
Y nhớ tới mấy hôm trước, khi Vân Phi Tinh rời khỏi Ẩn Tiên Cung, y đã cố gắng lấy hết can đảm bày tỏ cõi lòng với hắn ta, không muốn “chen chân” giữa hắn ta và Dung Tiêm Ảnh, nhưng chẳng biết tại sao hắn ta lại tức giận.
Quần áo lộn xộn, hơi thở dồn dập, cơn đau đớn khó nhịn…
Thái độ của Vân Phi Tinh lạnh lẽo cứng rắn đến mức đáng sợ, Vân Phi Tinh trong trạng thái đó luôn khiến y cảm thấy vừa sợ vừa xa lạ, khác hẳn với những lúc lành lạnh yên tĩnh mà vô song thường ngày, khi ấy hắn ta như một con thú dữ không cho người khác chạy trốn.
Dù y có cầu xin khóc lóc như thế nào, thậm chí là hối hận, xin lỗi hắn ta ra sao, Vân Phi Tinh cũng không muốn tha cho y. Ngay cả cổ chân của y cũng có một dấu tay bầm tím vì y trốn đi rồi bị bắt về.
Huyệt thịt bị tấn công liên tục kia càng khốn đốn hơn, dù là bây giờ nó cũng đang sưng lên, đau đớn. Thịt trong người y vừa mềm vừa non nớt như thế mà lại bị khuấy đảo lung tung, khiến y ôm bụng sợ hãi, suốt mấy ngày vẫn còn thấy khó chịu.
So với những dấu vết trên cơ thể, vùng giữa hai chân mới là nơi bị hành hạ thê thảm nhất, may mà bây giờ y chỉ bị người ta xé áo thôi.