ItaKaka

Chương 1: Đợi

"Lâu rồi không gặp... Kakashi."

-----------------

Anh gặp cậu lần đầu tiên khi cậu ấy gia nhập đội Ro.

Khi ấy cậu còn quá trẻ, chỉ mới 11 tuổi nhưng phải theo anh làm những nhiệm vụ gϊếŧ chóc.

Kakashi đôi khi sẽ để mình tự ra tay tất cả. Bóng tối mình anh bước vào là đủ rồi.

Nhưng cậu lại giải quyết rất nhanh chóng nên nhiều lần khiến Kakashi không kịp trở tay.

Đôi khi Kakashi tự nghĩ, điều gì đã xảy ra mà khiến cậu ấy trưởng thành quá mức như vậy.

Ngày qua ngày, năm 13 tuổi cậu ấy chính thức trở thành một đội trưởng và số lần anh gặp cậu cũng ít đi.

Đó là một đêm trăng rất tròn nhưng Kakashi lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức, mùi máu ngập tràn trong không khí khiến anh không thể tin vào mắt mình.

Chỉ vài tiếng trước anh vẫn còn gặp mặt cậu.

Kakashi kết thúc một ngày dài ở căn cứ Anbu rồi trở về nhà và điều không ngờ nhất là có một thiếu niên đang đứng sẵn đợi anh.

Kakashi nhận ra sự mệt mỏi hiện trên đôi mắt ấy, nó như nói rằng cậu có rất nhiều tâm sự.

Cuối cùng cậu thiếu niên đó cũng không chia sẻ điều gì mà chỉ xin anh một cái ôm.

Kakashi đáp ứng, anh nhẹ nhàng vòng một tay ôm lấy tấm lưng đơn độc kia.

Một lát sau, cậu ấy đẩy nhẹ anh ra rồi rời đi nhanh không ngoảnh đầu lại.

Lúc này đây, Kakashi đứng trước những cái xác tại khu vực gia tộc Uchiha, câu nói cuối cùng của cậu văng vẳng bên tai. Cậu ấy nói: "Xin đừng quên em."

"Giải quyết nhanh rồi về đi!" Anh ra lệnh cho những Anbu khác rồi thuấn thân rời khỏi đó.

----------------

"Lâu rồi không gặp... Kakashi."

Đã 5 năm và cậu trở lại làng Lá.

Cả hai giờ đứng ở hai phe đối địch. Dù anh biết cậu tham gia tổ chức kia vì cung cấp thông tin cho làng nhưng để không lộ thân phận vẫn phải làm những chuyện cần thiết.

Cậu giao chiến với anh và kết quả anh trúng phải Tsukuyomi.

Kakashi rơi vào bất tỉnh, Gai, Asuma và Kurenai đến ứng chiến. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Gai đưa anh rời đi.

Tối hôm đó cậu lặng lẽ tìm đến phòng cấp cứu anh ở, Kakashi vẫn luôn nhắm nghiền mắt.

Cậu đưa tay giải thuật và toang rời đi thì tay bị nắm chặt. Hơi ngạc nhiên vì đáng lẽ vài tiếng sau anh mới tỉnh được.

"Xin lỗi anh vì chuyện hôm nay."

Kakashi không nói gì chỉ thả tay ra rồi tiếp tục nhắm mắt. Nếu cậu muốn đi thì anh sẽ cho cậu toại nguyện.

Sau vài giây suy nghĩ, cậu quyết định ngồi xuống cạnh giường.

"Bao lâu nay anh sống như thế nào?"

"Sống trong chờ đợi."

Cậu hiểu anh đề cập đến điều gì.

"Em xin lỗi."

Cậu nhanh tay đỡ Kakashi tựa lưng vào đầu giường khi thấy anh có ý định ngồi dậy.

"Nhiều lần tôi cứ nghĩ cậu đã quên tôi nhưng mỗi lần như vậy tôi lại tự an ủi bản thân rằng có khi chỉ một ngày nữa thôi."

"Em xin lỗi."

"Không cần thiết, không cần nói như vậy."

Kakashi cầm lấy bàn tay của cậu thiếu niên áp vào má mình: "Bây giờ cậu đang ở đây là được rồi."

Nói xong anh liền nhắm mắt.

Không một ai lên tiếng nữa nhưng có lẽ như thế đã đủ rồi.

Rạng sáng, cậu biết mình phải rời đi nên nhẹ nhàng đứng dậy.

Người nằm trên giường bệnh giây trước vẫn ngủ giây sau liền cất tiếng: "Lần này lại bao lâu?"

"Không lâu đâu!" Cậu nở nụ cười sau đó mở cửa sổ nhảy xuống.

------------------

Kakashi đặt một bông hoa ly trên bia mộ nọ.

"Itachi, cậu dám lừa tôi!"

Anh đã chờ nhưng cậu mãi chẳng quay lại.