Cơ Giáp: Kỷ Nguyên Tận Thế

Chương 24: Đuôi phượng quỳ

Ngô Thịnh cau mày: “Tại sao phải mở ba lô?”

Cậu vừa nói xong.

Có tiếng xào xạc ở bên ngoài.

Có ánh sáng chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc, mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó hét lên.

"Các cậu, các cậu ở đâu?"

Ngô Thịnh vừa mới mở miệng.

Mạnh Thắng đã kề họng súng vào thái dương của cậu ta.

Sau đó cậu nhìn, chậm rãi lắc đầu.

Kế tiếp.

Ba người không dám thở một hơi.

Thỉnh thoảng cậu chỉ nghe thấy những âm thanh xào xạc xung quanh hốc cây.

Có vẻ như một đội tìm kiếm và cứu hộ thực sự đã đi vòng quanh họ nhiều lần.

Sau một lúc.

Ánh sáng và âm thanh biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Ngô Thịnh lại nói: “Nhỡ đâu bên ngoài có đội tìm kiếm cứu nạn thật tới cứu thì sao?”

Mạnh Thắng mặt không biểu tình nói: "Chờ sương mù tan, quay trở lại, cũng sẽ được cứu thôi."

Hiểu theo nghĩa khác là.

Cậu ta không muốn mạo hiểm.

Mạnh Thắng chĩa súng vào Ngô Thịnh: “Mở ba lô ra.”

Cậu không muốn nói những điều vô nghĩa nữa.

Ngô Thịnh nhún vai.

Cởi ba lô ra và mở nó ra.

Mạnh Thắng lại nói với Phạm Sơn: “Đổ hết mọi thứ bên trong ra đi.”

Phạm Sơn không dám không nghe.

“Bịch Bịch”.

Tất cả đồ đạc trong ba lô đều đổ ra ngoài.

Bên trong có tạp chí, bình thuốc và các loại thảo dược mới thu thập được.

Không có gì đáng nghi ngờ.

Mạnh Thắng nhìn Phạm Sơn.

Người sau hiểu ra và cũng trút sạch đồ đạc trong ba lô của mình.

Đồ đạc tương tự như Ngô Thịnh

"Này, đội trưởng, cậu có lo lắng quá không?"

Ngô Thịnh nói: “Không lẽ cậu nghi ngờ bọn tôi dụ cự thú tới đây sao?”

"Làm sao bọn tôi có thể hại chết chính mình được đây?"

Mạnh Thắng liếc cậu ta một cái.

Đột nhiên cậu nhớ tới, tối hôm qua Ngô Thịnh đã vào lều của mình.

Nhưng sau đó, cậu đã kiểm tra lều.

Bao gồm ba lô.

Không có gì bất thường.

Từ đã.

Mạnh Thắng đột nhiên nghĩ tới.

Cậu đã bỏ lỡ một số chỗ.

Cậu lập tức thả ba lô xuống đất.

Ngồi xổm xuống.

Không nói gi.

Cậu ta rút dao quân dụng ra và xé ba lô của mình.

Ngô Thịnh giật nảy mình.

Tròng mắt đảo quanh.

Di chuyển lặng lẽ về phía lối ra.

Lúc này, Mạnh Thắng đã nhìn thấy.

Khi dao quân dụng cắt ba lô ra, xuất hiện một vách ngăn trong thành vải ba lô.

Có thứ gì đó rơi vào bên trong.

Là một thực vật.

Một loại cây bụi xanh trông giống đuôi phượng.

Ngô Thịnh cùng Phạm Sơn đồng thời nhẹ giọng kêu lên: "Đuôi Phượng Quỳ?"

Mạnh Thắng nhìn Ngô Thịnh.

Sắc mặt của Ngô Thịnh thay đổi.

Đang chuẩn bị lao ra khỏi hốc cây.

Phập!

Dao quân dụng lóe lên.

Con dao của Mạnh Thắng đâm vào đùi cậu ta.

Ngô Thịnh đột nhiên ngã xuống và hét lên.

Nhưng Mạnh Thắng lại che miệng lại.

Phạm Sơn có vẻ có chút không hiểu.

Không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người.

Mạnh Thắng lạnh lùng nói: “Tối qua cậu vào lều của tôi là để nhét "Đuôi Phượng Quỳ" vào ba lô của tôi thôi à?"

"Không không không."

Ngô Thịnh vội vàng nói: “Đội trưởng, nghe tôi nói.”

"Tôi không biết có ‘Đuôi Phượng Quỳ’ trong đó."

"Là thằng Nhân Trọng. Cậu ta đưa cho tôi chiếc ba lô này và bảo tôi thay chiếc ba lô ban đầu của cậu thôi."

"Nhưng tôi thực sự không biết, cậu ta mới là người đã bỏ ‘Đuôi Phượng Quỳ’ vào đó."

"Cậu ta cho tôi một vài món đồ,nhưng tôi không có lú đầu đến mức bán mạng sống cho vài món đồ đó."

"Nếu tôi biết trong ba lô này có ‘Đuôi Phượng Quỳ", tôi có chết cũng không chịu làm"

Nhân Trọng là chàng trai trẻ có khuôn mặt hồng hào bên cạnh An Dĩ Thanh.

Không cần nói cũng biết.

Chuyện này nhất định là do An Dĩ Thanh xúi giục.

Người này thật sự là quỷ quyệt.

Cậu ta đã lên kế hoạch giăng bẫy cậu trước trận Sinh tử đấu!

Mạnh Thắng nghe xong vẫn chưa nói gì.

Phạm Sơn đã tức giận chạy tới: “Ngô Thịnh, đồ ngu ác độc!”

Mạnh Thắng Trạch không nói nhảm, nói với Phạm Sơn: "Đi theo tôi."

Cậu rút kiếm ra, một mũi tên máu lập tức phun ra từ đùi Ngô Thịnh.

Cơn đau đến mức khiến Ngô Thịnh lăn lộn trên mặt đất.

Mạnh Thắng ra khỏi hang cây với con dao trong tay.

Phạm Sơn liếc nhìn Ngô Thịnh rồi rời đi.

Sương mù và ảo giác không có tác dụng gì với "Phá Chướng Nhãnt" của Mạnh Thắng.

Cậu nhất định có thể đưa Phạm Sơn trở về trại an toàn.

Nhưng Ngô Thịnh thì không thể.

Cậu ta giống như một người mù trong sương mù.

Hơn nữa, chân cậu ta hiện đang bị thương.

Bây giờ nhìn thấy Mạnh Thắng rời đi, cậu ta lập tức sợ hãi.

Sợ cự thú Sương Miêu tìm tới.

Ngô Thịnh ở ngoài hốc cây vội vàng hét lớn: "Đội trưởng, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là người bị hại."

"Đội trưởng, chỉ cần cậu đừng bỏ rơi tôi."

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ chỉ nghe lời của cậu."

"An Dĩ Thanh cũng muốn gϊếŧ tôi mới làm vậy."

"Nó đã bất nhân thì tôi bất nghĩa."

"Nếu cậu muốn đối phó An Dĩ Thanh, tôi sẽ giúp cậu, tôi thề,..."

Tuy nhiên.

Bước chân của Mạnh Thắng và Phạm Sơn không chỉ tiếp tục mà còn nhanh chóng rời đi.

"Đừng bỏ rơi tôi."

"Đừng bỏ tôi!"

Ngô Thịnh lo lắng đến mức lo lắng đến mức dùng một tay che đùi.

Lảo đảo đi ra khỏi hốc cây.



Đi vào màn sương trắng dày đặc.

Trong sương mù.

Phạm Sơn khó có thể nhìn rõ bóng dáng của Mạnh Thắng.

Cậu ta chỉ có thể đi theo bước chân của cậu.

Nhưng đột nhiên.

Bước chân của Mạnh Thắng biến mất.

Phạm Sơn đang định hỏi.

Thì nghe thấy giọng nói của Mạnh Thắng từ phía trước truyền đến: "Chúng ta có chuyện rồi."

Lời nói vừa dứt. Trong rừng yên tĩnh, trong sương mù dày khui kia.

Có một âm thanh kỳ lạ.

XÌ xì xì ti...

Những âm thanh tương tự đến và đi.

Nó cứ vang vọng khắp nơi.

Phạm Sơn thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"

“Rận cánh vàng…”

"Ký sinh trùng trên cơ thể Sương Miêu."

"Vừa rồi nó đang di chuyển quanh đây. Mặc dù rời đi nhưng nó đã để lại rất nhiều ký sinh trùng."

Mạnh Thắng lặng lẽ miêu tả.

Lúc này, trong tầm mắt của cậu.

Những ánh sáng màu xám có hình dạng côn trùng, thành từng tốp năm tốp ba con, được phân bổ xung quanh khu rừng.

Mạnh Thắng nhớ lại mô tả về ‘rận cánh vàng".

Rận cánh vàng, là sinh vật có cánh rận, là loài ký sinh đặc thù trên Sương Miêu.

Đôi cánh vàng của nó cứng như gang thép và rất sắc bén.

Nó biết dùng các khớp bàn chân sau cọ vào đôi cánh vàng một cách nhịp nhàng để truyền đạt thông tin.

Mặc dù có cánh nhưng nó chỉ có thể bay ở độ cao thấp.

Tốc độ ở mức trung bình.

Ngoài việc hút máu, chúng còn lây lan nhiều loại bệnh trong đó có "Kuva".

Mạnh Thắng ôn lại kiến

thức đã học.

Trong khi tìm kiếm phương pháp.

Thật đáng tiếc, nhìn vào nó.

Rận cánh vàng ở khắp nơi, không có khoảng trống để triển khai cách.

Tại thời điểm này.

Một đoàn ánh sáng màu xám đột nhiên bay ra từ bãi cỏ bên trái Mạnh Thắng.

Rận cánh vàng!

Mạnh Thắng lập tức lăn người, giơ súng lên và bóp cò.

“Đùng đùng đùng”.

Khẩu súng phun ra những tia lửa, một loạt vỏ đạn rơi xuống, khiến con ký sinh trùng to cỡ con chó con này nổ thành từng mảnh.

Tuy nhiên, tiếng súng cũng thu hút sự chú ý của những con rận cánh vàng khác.

“Xì xì xì ti ti…”

Chúng sử dụng âm thanh để truyền tải thông tin.

Sau đó tất cả đều đi về phía Mạnh Thắng hai người.

Mạnh Thắng nhìn quanh.

Đột nhiên tìm thấy một nơi.

Đó là một đống đá.

Mảnh đá lớn nhất cao đến bảy hoặc tám mét.

Có một vết nứt ở giữa.

Chiều cao là 2 mét, chiều rộng là gần 1 mét và chiều sâu hơn 5 mét.

Dường như.

Khoảng cách đủ cho một người đi bộ.

"Theo tôi."

Mạnh Thắng lập tức đi về hướng đó.

Cậu muốn tận dụng không gian hạn chế trên tảng đá cao đó để hạn chế số lượng rận cánh vàng.

Phạm Sơn liền theo sau.

Xa xa.

Ngô Thịnh vẫn đang mò mẫm trong sương mù.

Sương mù dày đặc đến mức cậu ta không thể nhìn thấy ai cả.

Cậu ta không khỏi lo lắng hét lên: "Mạnh Thắng, Phạm Sơn, các cậu ở đâu?"

Tại thời điểm này.

Cậu nghe thấy tiếng vo ve trên đầu mình.

Sau đó có thứ gì đó rơi xuống đầu cậu ta, sau đó đỉnh đầu cậu ta đau nhức, Ngô Thịnh nghe được một tiếng "Ầm" nổ bể rất lớn.

Nghe có vẻ như có người đang dùng ống hút uống nước.

Nhưng lúc này, chính là con rận cánh vàng đang hút máu và tủy não của cậu ta!

Sau đó.

Trong sương mù.

Phạm Sơn nghe được tiếng gào thét đau đớn tuyệt vọng của Ngô Thịnh từ phía sau!