“Đừng mà em gái à.” Triệu Đông Dương rõ ràng không nghe hiểu lời nói của người trong nghề: “Cô chính là học trò đắc ý của Trần lão, là học trò duy nhất được ông ấy thừa nhận là học trò ông ưng ý nhất, nếu cô cũng không nhìn ra, thứ này còn ai có thể nhìn ra nữa chứ.”
Mặc dù trong lời nói có vài phần nịnh bợ, nhưng Thẩm Tự đúng thật có thể gánh nổi mấy câu xu nịnh này.
Thành tựu của Thẩm Tự trong giới giám định đồ cổ và khôi phục hiện vật văn hóa khảo cổ quả thực rất cao, lúc đầu cô chỉ ôm tâm tư chơi đùa học tập với Trần lão, cũng không có ý gia nhập vào giới này. Nhưng thiên phú của cô cao, học thứ gì cũng vô cùng nhanh, không mất nhiều thời gian đã trở nên vô cùng xuất sắc. Trong ngành công nghiệp đồ cổ có câu “Nam Trần, Bắc Thẩm, Đông Lưu, Tây Chu”, ban đầu là những thương nhân thế kỷ trước vì để nâng cao giá bán đồ cổ mà nghĩ ra, lưu truyền đến bây giờ tự trở thành các phe phái. Năm ấy khi cô mười bảy tuổi kỹ năng đã nghiền ép bốn phía, chiếm lấy nửa chữ Thẩm.
“Vật phẩm cũng không tồi, rất tinh tế, lớp men mỏng, bên ngoài có ánh của vỏ sò, màu sắc dung hợp rất tự nhiên, đế trần rất mỏng, từ màu men đến tạo hình rồi chất lượng vỏ đều rất hoàn mỹ.” Thẩm Tự tận lực kiên nhẫn mà đưa ra lời giải thích tỉ mỉ: “Là đồ tốt.”
“Vậy đây là thật…”
“Đáng tiếc không phải là đồ cổ.”
Triệu Đông Dương ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, nét mặt suy sụp: “Hàng giả?”
Anh ta chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không phải, không có sai sót gì chứ? Tôi xem màu men cùng tạo hình đều rất chính xác mà.”
“Tay nghề rất xuất sắc, cách làm giả đồ cổ gần như nhìn không ra.” Thẩm Tự cầm đèn pin xem xét, gõ nhẹ xuống thân ngựa: “Chẳng qua vỏ thân rất khô, có thể thấy có chấm rất nhỏ màu đen trong đó, loại khoáng chất này chỉ công nghệ hiện đại mới làm ra được, hơn nữa vết nứt kia là mới, kiểu bình này thường không có vết nứt mới như thế. Đây hẳn là vì làm cũ đi mà chôn vùi dưới mặt đất vài thập niên.”
Cô đưa tay ném đèn pin cho trợ lý: “Nếu như cậu Triệu còn không yên tâm, có thể đi cùng đội ngũ giám định lần nữa.”
Còn có cái gì hay để giám định nữa?
Trong ngành đồ cổ này, lời của cô nói chính là thánh chỉ.
Sắc mặt Triệu Đông Dương kém giống như ăn phải đồ hỏng: “Giỏi thật đấy, đám lão già này dám tính kế tôi?”