"Tiểu An à...." Tiền Thục Hồng bất đắc dĩ giải thích: "Cháu trốn trong nhà đọc sách lâu quá nên quên mất chăng? Hiện tại thôn mình ăn cơm tập thể." Cô bé đã có lời mời, bà thầm hài lòng phấn khởi.Dạo gần đây rất nhiều người đồn thổi: mệnh cách tiểu An khắc song thân phụ mẫu. Nào phải bà mặc kệ, chưa từng giải thích giúp nhưng miệng lưỡi thế gian lắt léo trăm bề, muốn quản cũng đâu quản nổi. Bà lo ngay ngáy mấy lời xầm xì ác ý gây ảnh hưởng tinh thần tiểu cô nương non nớt. Căn cứ tình hình hôm nay, cô bé nhanh nhẹn minh mẫn, hành sự quyết đoán khiến bà yên tâm phần nào.
Chu An sững sờ, thử lục lọi miền ký ức của tiểu Chu An thì đúng là đang áp dụng chế độ cơm tập thể. Cô nhớ nội dung môn lịch sử đã học, chế độ này bắt đầu ban hành tháng 6 năm 1958. Bây giờ là tháng 4 năm 1959… vậy chẳng phải bà con yên ấm nốt 6 tháng, nạn đói sẽ tung hoành khắp dân tộc Trung Hoa suốt 3 năm ư? Ông trời giáng thiên tai, nhà nhà đói kém, người người xanh xao. Nội tâm cô lâm bồn chồn, hoảng loạn.Không được, phải tích trữ lương thực. Dòng lịch sử nguyên bản- nơi mà tiểu Chu An đã lìa đời, đại ca vẫn sống vui sống khoẻ thì không lý gì thêm sự xuất hiện của cô, chất lượng sinh hoạt lại giảm sút.“Vậy… vậy….sau bữa trưa mai, cháu mời chú thím tới nhà chơi, uống ly trà nhạt, tiện thể chứng kiến buổi lễ được không ạ?” Chu An tự thôi miên “mình là thiếu nữ 17 hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng.” Cô ngước đôi mắt cún con long lanh nhìn Tiền Thục Hồng.
Chu An bị gửi vào cô nhi viện từ thuở ấu thơ. Cô rất giỏi đoán ý và lấy lòng người khác. Đối phó với kiểu phụ nữ trung niên mạnh mẽ và bộc trực như Tiền Thục Hồng, cần lấy cương khắc nhu. Thiếu nữ thuỳ mị nết na nhưng dũng cảm gánh trách nhiệm, gặp khó khăn chỉ biết mềm mại xin lời khuyên, càng khiến bà thương xót, đồng cảm. Bà sẽ tự nguyện giúp đỡ.
“Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn, đứa trẻ hiểu chuyện thường chịu thiệt thòi.” - thói đời nghìn năm chẳng đổi.
“Ừ… chắc được thôi.” Tiền Thục Hồng thầm tính toán độ khả thi
“Thím tìm đại đội trưởng, trình bày đầu đuôi vấn đề. Cháu cũng cân nhắc thêm nhé.”
“Dạ, cảm ơn thím ạ.”
Trước cổng chính Nhậm gia, vở kịch chính hạ màn, Tiền Thục Hồng rời sân khấu. Đám đông hết chuyện hóng hớt cũng tản mạn, người vội vã kiếm điểm công, kẻ thủng thẳng tìm niềm vui khác.
Chu An dắt Nhậm Kiến Sâm đi về nhà mình. Suốt lộ trình, cô e sự trầm mặc sẽ khiến chú Nhậm bản mini phập phồng lo lắng nên cố gắng khơi đề tài trò chuyện: “Tiểu… Tiểu Sâm à, mai mốt lớn lên, bảo bối muốn làm nghề gì?”Ôi, tha thứ cho sự vụng về của cô. Sống hai đời chưa nổi tí tí kinh nghiệm trông trẻ, cô thật sự không biết cách dỗ đám thiên sứ nhỏ.
Lưu ý: Từ chương sau, đội dài mỗi chương sẽ tăng gấp 2.5 hoặc gấp ba chương này.