Thập Niên 60: Xuyên Thành Mẹ Kế Của Ân Nhân

Chương 5: Nhận nuôi chú Nhậm (2)

Bỗng chốc, Chu An thành tâm điểm của mọi sự chú ý.“Là cháu à? Tiểu An.”

Tiền Thục Hồng cực kỳ ngạc nhiên khi trông thấy Chu An.

Nhậm Kiến Sâm len lén ngẩng đầu nhìn trộm. Bé biết chị gái này - em gái ruột của anh ngốc Chu bảo bảo. Anh ấy….muốn nhận nuôi cậu ư?

Đôi mắt già dặn trước tuổi ánh tia hy vọng mong chờ, xen chút nghi ngờ khó hiểu.

Chu An luôn chú ý quan sát chú Nhậm tí hon. Cô mỉm cười trấn an cậu bé đáng thương đang run rẩy mong ngóng nhìn mình như cọng rơm cứu mạng. Cô thật sự muốn truyền tải sự dịu dàng mềm mại nhất, sự cổ vũ khích lệ xán lán nhất thông qua nụ cười ấy nhưng đáng tiếc đôi mắt vằn tia máu đã bán đứng cô. Nụ cười khó coi hơn khóc.

Tâm trạng Chu An rối rắm tựa bản hợp tấu cổ điển. Nốt son kích động, nốt đồ ngạc nhiên, nốt fa hưng phấn và nốt rê khổ sở. Cô kích động vì duyên trời đưa đẩy gặp chú Nhậm bé thơ, hưng phấn vì cơ hội nhận nuôi chú và kết thúc bằng sự khổ sở vì thương cảm cảnh ngộ oan khiên.

Cô không tưởng nổi tâm hồn tốt đẹp cỡ nào mới giúp chú giữ vững bản tính lương thiện, sống hoà nhập, yêu thương xã hội.

Bé Nhậm Kiến Sâm ngỡ ngàng nhìn em gái của anh ngốc Chu ngân ngấn lệ chực chờ khóc. Cô đi tới gần bé, ngồi xổm xuống trước mặt bé, nhìn thẳng mắt bé, nhẹ nhàng hỏi: “Chào… chào cưng, Nhậm Kiến Sâm! Chị tên Chu An. Cưng biết chị không? Cha mẹ chị đã an giấc ngàn thu. Giờ hai anh em chị sống nương tựa lẫn nhau. Chị muốn nhận nuôi cưng. Chị đồng ý cho cưng giữ nguyên họ Nhậm, thờ cúng gia tiên tiền tổ dòng họ Nhậm. Cưng ngoan ngoãn gọi “Dì An”, chị hứa sẽ thương yêu cưng, chăm sóc cưng, coi cưng như thân thích ruột thịt. Được không nào?” Chú Nhậm ơi, chú đồng ý không? Đời trước chú cứng cỏi vượt nghịch cảnh, trở thành cây đại thụ giúp cháu chắn nắng chắn mưa. Đời này, xin hãy để cháu thay chú dựng túp lều tranh ấm áp.

Món quà khổng lồ doạ bé Nhậm Kiến Sâm ngớ người luôn. Ôi chị ấy nhận nuôi bé còn hào phóng cho bé giữ nguyên họ tên?

Dù thật hay giả thì chị gái kỳ quái nuôi vẫn hơn bị bác dâu cả bán biệt xứ. Anh Ngốc Chu bảo bảo là người tốt, chắc em gái anh ấy cũng là người tốt… nhỉ? Nếu chị ấy nuôi, bé sẽ tiếp tục sinh sống trong thôn. Nhỡ khổ sở quá bé còn biết đường trốn. Nếu bác dâu cả bán mất, bé phải rời quê cha đất tổ mãi mãi.

Nhậm Kiến Sâm quay cuồng giữa dòng xoáy suy nghĩ. Nội tâm đấu tranh hăng say.

“Sao thế? Bé không ưng?” Chu An hồi hộp hỏi chú Nhậm phiên bản mini. Đôi mắt hổ phách kia giống y đúc vài chục năm sau. Nó ánh nỗi sợ hãi, dò xét nhìn cô.

Bé cưng Nhậm Kiến Sâm lắc đầu: “Chị… chị ơi. Em… em được giữ tên thật ạ? Chị không lừa em chứ?”

Chu An thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra bảo bối bé bỏng xoắn xuýt điểm này. Cô tươi cười khẳng định: “Thật. Chị nuôi cưng. Mai mốt chị già cả ốm yếu, cưng hứa chăm sóc hiếu thuận chị nhé?” Cô cố nhấn nhả từng chữ, ngữ điệu hào phóng thoải mái. Thực chất cô cam tâm tình nguyện dâng tặng bé mọi điều tuyệt vời nhất thế gian, không cưỡng cầu hồi báo. Nhưng lý trí nhắc nhở, nếu cô dám hứa hẹn vậy, kẻ khác sẽ chửi cô bệnh thần kinh.

“Dạ vâng, cháu đồng ý đi theo dì ạ.” Rốt cuộc cậu bé còn quá nhỏ. Giọng nói run rẩy tỏ rõ trạng thái hồi hộp bất an.

“Chị bảo này… thằng bé không tự quyết định được đâu.” Hai đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch dám coi thường sự hiện diện của mình, Trương Hồng Phân ngoa ngoắt vén màn sân khấu. Cô ta đánh giá Chu An từ đầu tới chân, con mắt gian tà đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Chớ trách chị cậy già lên mặt, bắt nạt thiếu nữ vị thành niên. Chị đây tốt bụng nhắc nhở cô em: tuổi trẻ bồng bột. Con gái con đứa chửa kết hôn, nhằng nhẵng dắt nuôi thêm thằng bé trai, tương lai ai thèm cưới?”

“Đúng, đúng, đúng. Cha mẹ mất sớm, cháu còn trẻ dại, các cô các thím thương cháu, lắm mồm khuyên một câu. Thân gái côi cút nuôi con khổ lắm cháu ạ. Tương lai chả nhà tử tế đàng hoàng nào dám rước.”

“Cá không ăn muối cá ươn. Trưởng bối nói phải nghe. Kẻo sau hối chẳng kịp.”

“Ôi chao tiểu An ơi là tiểu An. Suy nghĩ kỹ càng cẩn thận vào.”

Ngay cả Tiền Thục Hồng cũng phản đối. Bà đồng cảm cảnh ngộ Tiểu Sâm, nảy sinh lòng thương xót nhưng thằng bé không phải trách nhiệm của Tiểu An, không nên liên luỵ cô bé.