Thập Niên 80 Hủy Hôn Tôi Mở Tiệm Cơm Cạnh Xưởng Quốc Doanh

Chương 44

Thật vất vả mới đến phiên bọn họ.

Hôm nay bọn họ phụng mệnh tới mua đồ ăn.

Chưa tới giờ nghỉ ngơi đã thảo luận khí thế ngất trời, làm cho tổ trưởng cũng tò mò, nói hôm nay cũng gia nhập với bọn họ. Mọi người góp tiền ăn cơm hộp.

Là khách quen, vừa thấy đồ ăn, đã có sự khác biệt rất nhiều với ngày hôm qua.

Hôm qua ăn được một bữa nhưng gọi món như đã ăn quen rất lâu, nói: “Mỗi món ăn lấy 5 hào, lại thêm ba cái cuốn bánh, cho nhiều tương ớt kia một chút!”

“Được ạ.” Thẩm Thanh Nguyệt thống khoái đáp ứng. Đây chính là khách hàng lớn. Một người liền mua gần sáu đồng, Thẩm Thanh Nguyệt nhanh nhẹn múc từng món.

Khách hàng quen vừa thấy gà chua ngọt, nhịn không được nuốt nước miếng: “Món này bán kiểu gì.” Xương gà đều là nguyên liệu thừa mà người trong huyện không ăn, sao đến trong tay cô liền trở nên ngon như vậy?

Người bên cạnh thấy hắn mua đồ vật giống không cần tiền, nói: “Người anh em, đây là làm gì vậy?”

Khách hàng quen nói: “Hôm qua tôi mua rồi. Mua thiếu căn bản không đủ ăn, nói cho cậu một chiêu. Tôi tới nhà ăn lấy cơm tẻ. Sau đó liền ra đây mua đồ ăn, vừa được ăn ngon mà tiết kiệm. Người bình thường tôi không nói cho đâu.”

Vừa thấy hắn mua nhiều như vậy, còn ở bên cạnh nhiệt tình truyền kinh nghiệm, người bên cạnh nói: “A, món nào ngon nhất?”

Khách hàng quen lại nói: “Yên tâm mua đi, nhà này món nào cũng ngon.”

Múc xong các món ăn, Thẩm Thanh Nguyệt lại dùng một cái nilon khác đựng ba miếng gà chua ngọt.

Bình thường một phần là hai miếng, nói: “Đây, anh mua nhiều, nên tôi đưa thêm một miếng. Gà có vị chua ngọt, làm đồ ăn vặt cũng tốt.”

Khách hàng quen vừa nghe, trong lòng vui vẻ: “Vậy cảm ơn.”

Hắn là chân chạy, không nghĩ tới còn được tặng thêm. Công nhân làm xưởng ở sắt thép không thiếu tiền, nhưng các cô làm buôn bán, tặng thêm chút cũng làm người ta thoải mái.

Hắn vừa đi, lại định mua ít đồ ăn ở quán bên cạnh, nghĩ xem mua cả hai bên. Xem nhà nào ăn ngon!

Ai ngờ hắn xách nhiều đồ ăn như vậy, bà chủ quán mì sợi thấy hắn di tới, lập tức liền đậy đồ ăn lại, thái độ rất kém: “Không mua đừng nhìn.”

Ha, một câu làm người đàn ông này tức giận: “Cô buôn bán kiểu gì thế, vốn đang định mua. Với cái thái độ này của cô, cho tôi cũng không cần.”

Tuy rằng bà chủ mì sợi nhanh tay đậy nắp lại, nhưng hắn vẫn thấy rõ.

Đồ ăn cũng không biết là không dám cho dầu hay sao, chẳng khác gì canh suông, một chút màu sắc cũng không có, nhìn cũng không muốn ăn.

So sánh với quầy hàng của Thẩm Thanh Nguyệt, nơi này căn bản không có vài người xem, xem cũng không muốn mua.

Khách hàng quen xách theo đồ ăn trở về. Hắn gióng trống khua chiêng như vậy, dọc theo đường đi làm không ít người quay đầu lại xem. Có người gan lớn còn đi lên hỏi: “Mua ở đâu thế?”

“Ở ngay bên ngoài, ăn rất ngon, cái quầy đông người đấy.”

Bị hắn nhiệt tâm tuyên truyền như vậy, lại có mấy người tò mò, cầm tiền đi mua.

Chờ hắn tới nhà ăn, tìm đến bàn của bọn họ, trước mặt mỗi người đều bày một bát cơm lớn, một chút đồ ăn cũng không có!

Nhìn người đàn ông xách đồ ăn trở lại, mọi người đồng loạt quay đầu lại, trong ánh mắt đều ứa ra lục quang.

Vừa rồi 3000 người trong nhà ăn đều như chê cười nhìn bọn họ.

Đi ngang qua đều nhìn một lần. Ngay cả quản lý thấy cũng hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì, hận không thể đưa phiếu cơm cho bọn họ mua đồ ăn. Còn tưởng rằng biểu hiện không tốt bị chịu phạt.

Chờ đặt đồ ăn lên bàn. Mười món, thoạt nhìn vô cùng phong phú.

“Mau ăn, hôm nay có cà tím xào thịt băm.”

Bàn bên cạnh nghe vậy đều nhịn không được bật cười. Ở quốc doanh xưởng có thứ ăn tốt, khối thịt kho tàu cũng thoải mái mà ăn. Như thế nào còn vì chút thịt vụn mà cao hứng như vậy?

Những người khác vừa thấy cũng đều nhịn không được chảy nước miếng. Chờ nửa ngày, mọi người nhanh chóng ăn.

Cơm tẻ ăn với một ngụm cà tím thịt băm, quá hợp với cơm, chỉ dùng chút ý thức sót lại nói: “Cà tím ngon quá, tôi ăn một tháng cũng không ngán!”

Tổ trưởng ngồi gần gà chua ngọt, cầm lấy một miếng gặm, xương gà nồng đậm vị chua ngọt, hơn nữa dầu chiên làm thịt săn lại, thật sự là ăn quá ngon.

Tổ trưởng không rảnh lo lắng phong độ hình tượn, nhanh nhẹn thu túi nilong lại, nói: “Cái này tôi cầm về nhắm rượu.”

Người bên cạnh vốn đang cặm cụi ăn đậu hũ Ma Bà, vừa nghe hắn nói như vậy ngao ngao tức khắc không chịu: “Anh muốn ăn một mình à.”

“Không được.”