Thập Niên 80 Hủy Hôn Tôi Mở Tiệm Cơm Cạnh Xưởng Quốc Doanh

Chương 24

“Đây là mùi ở đâu.”

“Là nhà Đại Hoa thẩm đi, vừa rồi tôi còn thấy bà ấy cầm một miếng thịt.”

“Không hổ là vợ thôn trưởng, tiêu tiền thật thoải mái. Hôm nay chẳng phải ngày gì mà lại ăn thịt.” Ngoài miệng tuy rằng oán trách, nhưng cũng tính toán vế nấu ít thịt. Không được, mùi hương này giống như có chân, xộc thẳng vào trong lỗ mũi.

Ai có thể chịu được chứ.

Thôn trưởng còn chưa về tới nhà, tin tức nhà ông hầm thịt đã được bốn, năm người báo cho. Bước chân đi về nhà nhanh hơn thông thường.

Ở bên ngoài ngửi thôi cũng đã chịu không nổi, chờ thôn trưởng về nhà vào sân, mùi hương càng thêm nồng đậm.

Buổi sáng, thôn trưởng rõ ràng ăn rất nhiều, lúc này bụng lại ùng ục kêu lên. Mới vừa vào nhà, nhìn thấy màn thầu trăng, thịt kho tàu, còn có hành lá hái từ trong vườn.

Thôn trưởng không nhịn nuốt một chút nước miếng, nói với Thẩm Thanh Nguyệt: “Đây là cháu làm.”

Thẩm Thanh Nguyệt gật gật đầu.

Thôn trưởng nói: “Ăn đi.” Cũng không rảnh lo nói những thứ khác, đôi mắt nhìn thẳng vào bát thịt.

Gắp một khối thịt kho tàu thơm ngọt mềm mại, vào miệng là tan. Thịt mỡ không hề ngấy. Thịt nạc không bã, lại phối hợp với da lợn mềm dẻo, ăn một ngụm cũng làm người ta hoàn tòa bị chinh phục!

Thôn trưởng ăn một ngụm màn thầu. Đây là màn thầu trộn, tuy rằng không mềm, nhưng càng nhai càng thơm.

Thôn trưởng một ngụm màn thầu một ngụm thịt kho tàu, lại ăn kèm với hành lá thơm ngon giòn sảng. Trong chốc lát ông đã ăn hết màn thầu, nhanh chóng cầm cái thứ hai.

Đại Hoa thẩm cũng vậy, cắm cúi ăn không có thời gian khen, nhưng mỗi một ngụm đều tràn ngập bội phục với Thẩm Thanh Nguyệt.

Ngày thường bà cũng mua thịt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thịt ngon như vậy. Ăn rồi chỉ muốn ăn tiếp.

Màn thầu lớn to bằng nắm tay, thôn trưởng một hơi ăn hết ba cái, đến cuối cùng còn dùng màn thầu để chấm nước thịt. Ăn tới mức bát thịt trơn bóng sạch bách.

Thôn trưởng ăn xong vô cùng thỏa mãn, nói với Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai: “Về sau các cháu cứ ở lại đây đi.” Bận rộn một ngày có thể ăn món ngon như vậy, tất cả mệt mỏi đều tan biến.

Thôn trưởng là người gặp qua việc đời, một năm ít thì cũng được tham gia mười mấy bữa tiệc. Ngay cả tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng nhất trong huyện cũng đã được ăn.

Nhưng chưa bao giờ ăn được món ngon như vậy.

Vốn tưởng rằng món cá ngày hôm qua đã đủ làm người ta kinh diễm, không nghĩ tới thịt kho tàu kẹp màn thầu hôm nay, còn ăn đến dừng không được.

Thịt mềm tô lạn. Thịt mỡ biến thành trong suốt, dùng miệng nhẹ nhàng cắn xuống, liền tan ra. Da heo rất mềm lại dẻo, một chút cũng không ngấy.

Vừa ngon vừa thơm.

Chờ thôn trưởng buông đũa xuống, nhìn cái bát trống trơn, đều có chút ngượng ngùng.

Ông làm thôn trưởng nên vẫn luôn chú trọng tướng ăn, vừa rồi nắm màn thầu chấm nước sốt trong bát, chuyện này đã nhiều năm rồi không làm!

Thôn trưởng không nhịn được lên tiếng. Muốn chị em Thẩm gia tiếp tục ở lại, chỉ cần nấu cơm là được.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chúng cháu tạm thuê nhà của thúc trước, một tháng chả cho thúc thẩm năm đồng. Buổi tối ăn chung ạ.”

Tình cảm là tình cảm, loại chuyện này vẫn phải tính toán rõ ràng. Bằng không người trong thôn sẽ lấy chuyện này ra nói.

Thôn trưởng nói: “Các ngươi chính là nghĩ nhiều, thúc không thiếu năm đồng tiền.”

Đại Hoa thẩm ở bên tiếp nhận câu chuyện nói: “Đúng vậy. Tuy các cháu được chia ít tiền, nhưng nhiều chỗ dùng. Vẫn phải tiết kiệm một chút.”

Thẩm Thanh Nguyệt vẫn kiên trì cái này: “Nếu không chúng cháu ở cũng không thoải mái.”

Thôn trưởng thấy hai tiểu nha đầu thật sự kiên trì. Đành phải nói: “Vậy được, không lay chuyển được cháu.”

Lúc này trên mặt Thẩm Thanh Nguyệt mới nở nụ cười, ở tại nhà người khác, luôn có một loại cảm giác ăn nhờ ở đậu. Chi bằng biến thành quan hệ thuê nhà!

Thẩm Thanh Nguyệt cùng Thẩm Mai đều là người nhanh nhẹn, chờ cơm nước xong lại nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, tiện tay rửa sạch chén đũa. Còn dọn dẹp lại phòng bếp một chút, phòng bếp lập tức trở nên đặc biệt sạch sẽ.

Đại Hoa thẩm tuy rằng không phải người am hiểu việc nhà, nhưng thấy cả căn nhà trở nên sạch sẽ ngăn nắp rực rỡ, cũng thích không thôi.

Trở về thương lượng với thôn trưởng: “Trong thôn không phải thiếu người nấu cơm sao? Nếu không để Thẩm Thanh Nguyệt qua làm, với tay nghề của con bé, tuyệt đối không có gì để chê.” Nấu ăn cho thôn có thể kiếm 30 đồng một tháng.

Lúc trước là cơm tập thể, hiện tại tập thể giải tán, thế hệ trước đều chưa thích ứng. Trong thôn có mấy lão nhân dắt đầu ăn cơm chung, mọi người tự nguyện nộp ít tiền.

Việc nhà nông rất mệt, mấy người này đầu không thích nấu cơm, hoặc là người độc thân làm biếng liền sẽ ăn ở nhà ăn chung trong thôn.