Mọi người trong nhà đều biết, Thẩm Đại Ngưu đã lên tiếng. Chuyện Thẩm Thanh Nguyệt phân gia chuyện xem như ván đã đóng thuyền.
Thẩm Mai cố nén nội tâm vui sướиɠ. Cô căn bản không nghĩ tới ông bà nội sẽ đáp ứng phân gia.
Có thể rời khỏi nhà cũ, ai còn nguyện ý ở lại cuộc sống không bằng trâu ngựa trước kia.
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Còn có, ba mẹ tôi năm đó dùng mệnh đổi lấy tiền, là giữ lại cho chị em chúng tôi. Tôi muốn 300!”
Thẩm Mai vội lôi kéo Thẩm Thanh Nguyệt, không muốn cô tiếp tục nói. Ông bà nội chịu đáp ứng phân gia đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Lại nhắc chuyện đòi tiền, vạn nhất bọn họ thẹn quá thành giận, không cho phân gia thì làm sao bây giờ.
Quả nhiên nhắc tới đòi tiền, xem như thọc phổi của Từ Tú Chi: “Mày nằm mơ.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Tôi muốn 300 đồng, năm đó công ba mẹ tôi tổng cộng được bồi thường 500 đồng. Phần của mẹ tôi là cho chúng tôi. Phần của ba tôi, tôi cũng không muốn nhiều, chỉ lấy 50. Dư lại hai trăm đồng thì coi như ba tôi tẫn hiếu cho các người!”
Thẩm Thanh Nguyệt nhìn chung quanh một chút: “Ông bà, các người không có ba mẹ tôi thì còn có người con trai khác. Nhưng chúng tôi cả đời không có cha mẹ. Chẳng lẽ các người còn tham số tiền ba mẹ tôi dùng mệnh để đổi lấy sao?”
Lời này của Thẩm Thanh Nguyệt thành công làm tất cả đàn ông ở đây thay đổi sắc mặt. Lời này truyền mà truyền ra ngoài.
Lại xem bọn họ ăn ngon mặc tốt, khẳng định sẽ sinh ra liên tưởng. Không chừng sẽ bị vạn người thóa mạ.
300 đồng tiền bị người mắng cả đời, ngẫm lại bọn họ liền run rẩy.
Từ Hoa Cúc cũng lập tức phản ứng lại, xé rách mặt cũng không giả bộ nữa, nói: “Mày thật tàn nhẫn.”
Quả thực chính là đặt người Thẩm gia lên lửa nướng, người Thẩm gia luôn coi trọng mặt mũi. Chiêu này của Thẩm Thanh Nguyệt xem như rút củi đáy nồi, hoàn toàn làm người ta không thể không chịu!
Thẩm Thanh Nguyệt lại nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn tuyệt tình như vậy. Là các người ép chúng tôi tới bước đường này.”
Thẩm Đại Ngưu nói với Từ Tú Chi: “Đi, lấy 300 đồng tiền tới.”
Từ Tú Chi lập tức nói: “Tôi không có tiền, có tiền cũng không cho.” Sau đó thập phần bất mãn với thái độ của Thẩm Đại Ngưu: “Ông tưởng chúng ta là gia đình giàu có gì à, 300 đồng tiền nói thật nhẹ nhàng. Không có.”
Thẩm Đại Ngưu ngẩng đầu trực tiếp cho Từ Tú Chi một cái tát, ông làm việc nông đã quen, bàn tay giống như quạt hương bồ.
Từ Tú Chi kết hôn nhiều năm như vậy cũng chưa bị ai đán bao giờ. Lúc này bị đánh, còn ở trước mặt tiểu bối, trực tiếp liền tiến lên muốn liều mạng cùng Thẩm Đại Ngưu.
Thẩm nhị thúc cùng Thẩm tam thúc cũng không nghĩ tới, cha mẹ cả đời không đánh nhau, ngược lại đến già lại đánh nhau.
Hai người con trai vây quanh Từ Tú Chi.
Thẩm Đại Ngưu trực tiếp vào phòng lấy tiền. Dù sao Từ Tú Chi đặt tiền ở chỗ nào, ông đều biết. Thực mau liền lấy ra một cái túi vải.
Từ Tú Chi sắp phát điên rồi. Tiền mình vất vả tích cóp.
Thẩm Đại Ngưu trực tiếp lấy ra 300 đồng tiền nói: “Cầm lấy số tiền này, liền nhất đao lưỡng đoạn, cắt đứt quan hệ với chúng ta.”
Thẩm Thanh Nguyệt cầm ba trăm đồng tiền: “Cầu mà không được!”
Sau đó lập tức kêu Thẩm Mai đi tìm thôn trưởng cùng lão nhân có danh vọng trong thôntrong thôn tới. Từ này về sau đại phòng các cô chính thức chia nhà khỏi Thẩm gia.
Khi Thẩm Mai đi ra ngoài, tim đập bang bang. Tìm thôn trưởng thời điểm liền nói không lưu loát.
Nhìn về phía em gái Thẩm Thanh Nguyệt càng thêm bội phục. Con bé có bản lĩnh.
Khi thôn trưởng cùng lão nhân trong thôn tới, Thẩm Thanh Nguyệt đã viết xong giấy tờ, viết đủ ba bản. Mọi người đều ấn dấu vân tay.
Nhưng Từ Tú Chi lại không có mặt, bà ta mới vừa ăn đánh. Mặt sưng phù, chờ thôn trưởng bọn họ tới Từ Tú Chi liền trốn đi.
Thôn trưởng thu một bản cầm tới Ủy ban thôn bảo quản, lúc nhìn Thẩm Thanh Nguyệt trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán. Trước kia đã biết cô gái này không tồi, quả nhiên như thế!
Thẩm Thanh Nguyệt cầm 300 đồng và giấy cchia nhà, tuy trấn định nhưng khuôn mặt nhỏ cũng nhiều thêm vài phần hưng phấn.
Các cô rốt cuộc được tự do.
Nhận được giấy xác nhận chia nhà, Thẩm Thanh Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ra tới cửa, Đại Hoa thẩm nói: “Các cháu đã chịu khổ rồi.”
Vừa rồi Thẩm gia lại ầm ĩ, còn mắng chửi người, bà ở bên ngoài nghe xong vô cùng lo lắng.
Chờ Thẩm Mai ra tới, Đại Hoa thẩm từ kiểm tra các cô một vòng, nhìn trên ngườicô không có vết thương, lúc này mới yên tâm.
Người bên ngoài còn muốn hỏi hỏi tình huống cụ thể, Đại Hoa thẩm liền sợ bọn họ nói không xuôi tai, vội nói: “Về sau lại nói.”
Làm cho những người khác đều có chút buồn bực.