“Anh điều tra tôi?” Bạch Hiểu Nguyệt có chút tức giận, hắn nói đích xác không sai, nhưng hắn dựa vào cái gì mà điều tra mình.
“Mỗi người tiếp cận tôi, tôi đều muốn biết rõ mục đích của bọn họ, đương nhiên bao gồm cả cô. Bây giờ cô đã làm hỏng buổi xem mắt, tiền thuốc men của ba cô phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu, bị người ta châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trở về cái nhà kia, mỗi ngày nhìn bộ dáng ân ái của bạn trai cũ và chị họ của mình sao? Hay là đáp ứng yêu cầu vô lý của Tần Lệ, đưa cô cho những lão già ghê tởm kia?”
“Tôi…”
“Tiền không thành vấn đề, tôi có thể giúp cô tìm bác sĩ tốt nhất, để ba cô tiếp nhận trị liệu tốt nhất, có lẽ ông ấy còn có thể tỉnh lại. Cô căn bản không cần lo lắng chuyện đời sống và công việc, còn nữa, cô hoàn toàn có thể dựa vào tôi để trả thù những người đã đối xử tệ với cô. Tôi tin với tính cách của Bạch tiểu thư, hẳn là sẽ không cam tâm. Hoằng Đằng vốn là của ba cô, thím cô không từ thủ đoạn lấy được cổ phần, chẳng lẽ cô không muốn lấy lại sao? Còn có đôi tra nam tiện nữ kia, cô có thể mượn tay tôi khiến cho bọn họ không thoải mái. Những thứ này đều không thành vấn đề, gả cho tôi, đối với cô trăm lợi không một hại.”
Hắn tựa như một vương giả ngồi ở trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, không nhanh không chậm nói cặn kẽ tình hình hiện tại. Hắn nói quả thực rất đúng, gả cho hắn, trăm lợi không một hại, thế nhưng…
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt trong suốt nhìn cặp mắt thâm thúy kia, lời hắn nói cứ như ma âm, quanh quẩn bên tai cô.
Giai Giai bị đuổi ra ngoài, cuộc sống của mình cũng thành vấn đề, cô căn bản không trả nổi phí trị liệu kếch xù mỗi tháng. Người đàn ông trước mắt này, cô có thể tin tưởng sao?
“Bạch tiểu thư, cô cũng không muốn gả cho mấy lão già ghê tởm kia đi! Nếu đều phải gả, vì sao không chọn người tốt hơn.”
Đúng vậy, nếu đều phải gả, thay vì bị thím sắp xếp gả cho những người đó, còn không bằng cô…
“Tại sao lại là tôi?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm, hy vọng mình có thể thấy được đáp án mình muốn từ trong đôi mắt sâu không lường được kia.
Vấn đề này, Vân Thiên Lâm cũng đã tự hỏi mình, tại sao phải chọn cô. Đúng như lời A Nham nói, thay vì để mẹ giới thiệu cho hắn những người phụ nữ dối trá ghê tởm kia, vậy còn không bằng lựa chọn cô gái sạch sẽ trước mắt này.
Ít nhất, cô không làm hắn chán ghét.
“Tôi cần một người vợ, một người vợ không khiến tôi cảm thấy chán ghét.” Đáp án này khiến Bạch Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, một người vợ không để cho người ta chán ghét.
Người mà hắn tiếp xúc hẳn đều là những danh viện thục nữ, mỗi người đều tốt hơn mình mới đúng, đáp án này thật đúng là làm cho người ta không thể phản bác.
Có đáng ghét hay không, chỉ có hắn mới định đoạt được.
“Thế nào?”
“Tôi… để tôi suy nghĩ một chút.”
“Được, ăn trước đi. Bít tết ở đây không tệ, cô có thể thử xem.”
Bít tết quả thực không tệ, nhưng trong bữa ăn, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện Vân Thiên Lâm nói, nhìn Vân Thiên Lâm đối diện ăn bò bít tết, từng cái giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, bọn họ giống như người của hai thế giới khác nhau.
Nếu như cô thật sự gả cho hắn thì cuộc sống sẽ như thế nào…
Cuối cùng, Bạch Hiểu Nguyệt không thể chống cự lại đồ ngọt của nhà hàng này, vui vẻ ăn. Vân Thiên Lâm rất kiên nhẫn nhìn cô ăn xong, cảm giác cơm no rượu say, rất đáng yêu.
Hắn nhìn gương mặt kia của Bạch Hiểu Nguyệt, tự hỏi nếu trong cuộc sống sau này của mình có thêm một khuôn mặt như vậy thì sẽ như thế nào?
Có lẽ sẽ không cảm thấy chán ghét đâu!
Căn phòng kia, có chút vắng vẻ.
“Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hắn, không biết nên trả lời như thế nào, cứ quyết định như vậy sao?
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình còn thiếu dũng khí, liền đưa tay bưng rượu đỏ trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
“Tôi đồng ý với anh, chúng ta kết hôn!”
Khóe môi Vân Thiên Lâm khẽ nhếch lên: “Bây giờ vẫn còn thời gian, còn kịp đi lấy giấy chứng nhận. Cô có lẽ còn cần thu dọn hành lý.”
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt một chút: “Như vậy có phải nhanh quá không?” Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt, vốn tưởng rằng sẽ không nhanh như vậy.
“Sống ở đâu?” Vân Thiên Lâm đứng dậy, nhìn cô.
Bạch Hiểu Nguyệt chậm nửa nhịp cầm lấy áo khoác của mình: “Tôi cảm thấy…”
“Hả? Sớm muộn gì cũng vậy. Bây giờ tôi có thể bảo A Nham sắp xếp chuyển viện cho ba cô.” Hắn nói xong, cầm điện thoại di động lên rồi nhanh chóng bấm số, thấp giọng dặn dò hai câu rồi cúp máy.
Từ đầu tới cuối, Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, mọi chuyện cũng đã được sắp xếp thỏa đáng rồi.
“Đi thôi!” Vân Thiên Lâm thấy cô còn chưa có phản ứng, vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô đi ra ngoài cửa. Bạch Hiểu Nguyệt đi theo phía sau, luôn cảm thấy tất cả những thứ này có chút không quá chân thật.
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Tay của cô rất nhỏ, vừa vặn ở trong lòng bàn tay hắn, tay của hắn rất đẹp, được hắn nắm có cảm giác rất ấm áp, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt ấm áp đến tận trong lòng.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt trở về, mọi người đều không có ở đây, chỉ có mấy người giúp việc đang làm việc. Bạch Hiểu Nguyệt thu dọn đơn giản một chút, mang theo một cái vali rời khỏi Bạch gia.
Xe rời khỏi Bạch gia liền lái về phía cục dân chính, dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì.
Vừa đi tới cửa, bước chân Vân Thiên Lâm đột nhiên ngừng lại, hắn nghiêng mặt nhìn cô: “Thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”
Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, đưa ra quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời này: “Ừ, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta kết hôn đi!”
“Kết hôn với tôi thì không thể ly hôn.”
Bạch Hiểu Nguyệt rất nghiêm túc nhìn người trước mắt, xác định hắn cũng nghiêm túc như mình, một tay khác cầm sổ hộ khẩu trong túi xách.
“Được!” Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, được Vân Thiên Lâm dắt đi về phía nơi làm việc.
Hôm nay người đến đăng ký kết hôn không nhiều lắm, bọn họ cũng không cần xếp hàng. Bạch Hiểu Nguyệt vốn tưởng rằng đăng ký là một chuyện rất phức tạp, ai biết, chỉ cần điền xong biểu mẫu, nộp một phần bản sao lên rồi chụp ảnh, chưa đầy nửa giờ sau, trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt đã có thêm hai quyển sổ đỏ.
Trước kia luôn nhìn thấy người khác khoe sổ đỏ, cảm thấy rất hạnh phúc, hôm nay mình cũng có, cũng là một loại cảm giác phức tạp.
Trong thời gian một ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhanh đến mức cô có chút không thích ứng được. Cô cần chút thời gian để yên tĩnh một chút.
“Tôi còn có một số việc cần xử lý, một mình cô, có thể không?” Trước cửa cục dân chính, giấy chứng nhận kết hôn trong tay Bạch Hiểu Nguyệt cũng bị Vân Thiên Lâm lấy đi.
Được rồi! Dù sao cô cũng sẽ quên đồ đặt ở đâu, đặt ở chỗ ai cũng giống nhau.
“Hôm nay không phải anh được nghỉ sao?” Bạch Hiểu Nguyệt theo bản năng buột miệng thốt ra, nói xong mới phát giác những lời này nghe có vẻ làm nũng.
“Chuyện của một anh em tốt, qua vài ngày nữa sẽ dẫn cô đi làm quen với bọn họ.” Nghe câu nói vừa rồi, Vân Thiên Lâm tựa hồ có cảm giác không tệ, cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng.
“Buổi tối tôi sẽ về ăn cơm.”
Hắn nói xong, sờ sờ đầu Bạch Hiểu Nguyệt, vốn định gọi điện thoại kêu A Nham tới đón cô nhưng bị Bạch Hiểu Nguyệt từ chối.
Cô còn chưa muốn một mình đến đó, buổi sáng mới đi ra, buổi tối trở về, lắc mình một cái đã thành nữ chủ nhân trong nhà, chung quy cô có chút không quen.