Chồng Tổng Tài Khó Đối Phó Quá

Chương 2: Người đàn ông lạnh lùng trong nhà vệ sinh

“Nha đầu ngốc, tên cặn bã như vậy không đáng. Sớm thấy rõ thì tốt sớm, chỉ cần chúng ta không thiệt thòi là được, Tiểu Bạch nhà ta tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn, đến lúc đó làm cho trà xanh Bạch Vân Khê kia tức chết. Người phụ nữ này từ lúc đi học đã âm thầm gây trở ngại cho cậu, mong lần sau chị ta đừng có rơi vào tay Trần Giai Giai mình, nếu không, mình nhất định phải khiến chị ta đẹp mặt.”

Trần Giai Giai biết, từ khi ba mẹ cô gặp chuyện không may, những năm qua cô đã phải gồng gánh quá nhiều chuyện, ép đến nỗi cô không thở nổi, phát tiết một chút cũng tốt, chỉ cần có cô ấy ở đây thì sẽ không để cho Bạch Hiểu Nguyệt cô chịu bất cứ sự ủy khuất nào.

Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng uống, trên bàn toàn bộ đều là chai rượu rỗng.

“Hiểu Nguyệt, mình đưa cậu về.” Giai Giai nhìn chai rượu đầy bàn, sau đó xoay người gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán. Bạch Hiểu Nguyệt choáng váng, cảm thấy khó chịu nên muốn đi vệ sinh.

Tay lần sờ vách tường, cố gắng tìm phòng vệ sinh.

Lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn trái nhìn phải. Cô nhìn tấm biển trên cửa hồi lâu nhưng đều mơ hồ không rõ, cô lắc lắc đầu, lại nghiêm túc cẩn thận nhìn nửa ngày.

“Bên nào là nhà vệ sinh nữ? Nam trái… nữ phải… vậy chính là… bên này.” Bạch Hiểu Nguyệt khoa tay múa chân, nhưng lại không phát hiện mình đã chuyển hướng, lúc này hướng cô chỉ là hướng ngược lại.

Bạch Hiểu Nguyệt say khướt, đẩy cửa ra đi vào. Đúng lúc này, trong dạ dày đột nhiên cồn cào một trận, cô cũng không quan tâm nhiều nữa, thấy có một thứ gì đó, vừa lăn vừa bò lại gần rồi nôn ra.

Toàn bộ phòng vệ sinh đều truyền đến tiếng nôn mửa, cô nôn xong, quay đầu nhìn mới phát hiện, lúc này cô đang túm lấy ống quần của ai đó.

Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn lên, chỉ một cái liếc mắt vô tình, cô mới phát hiện trên đời này còn có một người đàn ông đẹp mắt như thế, lạnh lùng như thế.

Dưới mái tóc ngắn đen như mun là đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của người đàn ông, dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ thâm thúy. Chỉ cần nhìn hắn một cái, dường như đã bị hút sâu vào trong một vòng xoáy khổng lồ.

Lông mày như kiếm, khuôn mặt như được dao khắc, đường nét gương mặt gần như hoàn mỹ, khiến cô không tìm ra được nửa điểm tỳ vết, người khác nhìn hắn như thần, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ với người khác.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đã uống say nhưng cô vẫn có thể nhìn người đàn ông này rõ rệt như vậy, lại mộng ảo như vậy. Giống như hắn từ trong tranh bước ra, trông rất đẹp, làm cho người ta cảm thấy có chút không chân thật. Lại một người vênh váo hung hăng khác đột nhiên giáng xuống thế giới đầy hối hả ồn ào này.

Trong cơn say mông lung, Bạch Hiểu Nguyệt cười si ngốc : “Sao nhà vệ sinh nữ lại có một người đàn ông đẹp trai vô lý như vậy.”

Mê trai!

Đây là ấn tượng đầu tiên của người đàn ông này về cô…

Sắc mặt người đàn ông âm trầm, hắn đang định đi vệ sinh thì có một người phụ nữ bất ngờ xông vào.

“Vị tiểu thư này, đây là nhà vệ sinh nam.”

Trần Giai Giai đuổi theo nghe được tiếng động nhanh chóng xoay người, chợt nhìn thấy bạn thân tốt của mình chạy đến nhà vệ sinh nam nôn mửa dữ dội, bên cạnh còn có một người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai một cách vô lý.

Chỉ là, ánh mắt người đàn ông này quá mức đáng sợ, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra hơi thở lạnh như băng, Trần Giai Giai giật mình chạy chậm tới, xấu hổ nâng cô đứng dậy.

“Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, tâm trạng bạn tôi không tốt nên uống hơi nhiều, anh… không sao chứ!” Trần Giai Giai nói, không quên quan sát hắn vài lần.

Người đàn ông nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một cái, một chữ cũng không nói, quay người rời đi với vẻ mặt u ám.

“Người gì thế! Lạnh lùng như vậy, giống như một khối băng, không thú vị.” Trần Giai Giai vừa dứt lời, Bạch Hiểu Nguyệt lại ọe một tiếng nôn ra.

Trong phòng vệ sinh nam, truyền đến giọng nói ngạc nhiên của cô gái: “Bạch Hiểu Nguyệt, cậu nôn lên người mình rồi.”

Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không biết mình đã làm những gì, ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, mơ mơ màng màng nhớ được mình uống say, còn gặp một người đàn ông đặc biệt đẹp trai, chỉ tiếc, hắn dường như rất hung dữ với cô.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.” Trần Giai Giai đẩy cửa đi vào, Bạch Hiểu Nguyệt đang ôm đầu mình, cảm giác say rượu thật đúng là khó chịu, cô sắp uống đến chết luôn rồi. Hôm nay là lễ Giáng sinh rồi đó!

“Khiến cậu lo lắng rồi, Giai Giai.”

“Đồ ngốc, về sau không được chà đạp mình như vậy nữa, biết không?” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười nhưng trong lòng có chút chua xót. Vừa mở điện thoại di động ra thì có điện thoại gọi tới, Bạch Hiểu Nguyệt thấy là điện thoại cố định, do dự một lát rồi mới bắt máy.

“Hiểu Nguyệt, nghe Vân Khê nói con đã trở về. Nếu trở về rồi thì buổi tối về ăn cơm, con gái không cần lúc nào cũng ở bên ngoài, chú có việc muốn nói với con.”

Năm ấy Bạch Hiểu Nguyệt mười ba tuổi, cô mất đi người mẹ thân yêu của mình, một tai nạn bất ngờ xảy ra khiến ba cô thành người thực vật, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào tiền thuốc men đắt đỏ để duy trì.

Công ty được giao lại cho chú của cô xử lý, mấy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt đều sống cùng với gia đình chú. Trong lòng cô rất biết ơn chú, chuyện của ba cô, cô thật sự không biết nên làm cái gì nếu không có chú. Cho nên, mặc kệ thím chanh chua như thế nào, đối xử với cô không tốt như thế nào, cô cũng sẽ không so đo cái gì.

“Vâng!” Không có nhiều quan tâm, cũng không có ân cần chào hỏi, những năm này, Bạch Hiểu Nguyệt đã sớm quen với cách sống chung này, lòng người cũng đã trở nên tê dại.

“Sao vậy, chú của cậu gọi điện thoại kêu cậu trở về?” Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn chút cháo ở chỗ Trần Giai Giai, Bạch Hiểu Nguyệt đi ra ngoài. Cô không mang theo hành lý đi thẳng đến nghĩa trang, sau đó lại đến bệnh viện thăm ba cô.

Cũng may, chỉ là nhìn ba hơi già đi, bác sĩ nói tất cả đều tốt, Bạch Hiểu Nguyệt cũng yên tâm.

“Ba! Nguyệt Nguyệt sẽ vẫn chờ ba, chờ ba tỉnh lại, Nguyệt Nguyệt sẽ làm cá chua ngọt cho ba ăn.”

Điện thoại trong nhà lại gọi tới thúc giục cô đến khách sạn ăn cơm, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới lưu luyến rời đi.

Lúc Bạch Hiểu Nguyệt đến, trong phòng chỉ có chú và thím cô, không nhìn thấy Bạch Vân Khê, Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ngồi xuống, cửa phòng lại bị đẩy ra, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu thì nhìn thấy Bạch Vân Khê kéo tay Tịch Trạch đi vào phòng.

“Chú dì, thật ngại quá, đã để hai người đợi lâu như vậy, đúng lúc công ty có chút việc.” Tần Lệ nhanh chóng nhận hết túi quà này đến túi quà khác, đã sớm cười đến không ngậm miệng lại được.

“Nhìn xem, đứa nhỏ Tịch Trạch này thật hiểu chuyện, mau ngồi đi! Mọi người sắp thành người một nhà rồi, khách sáo cái gì.” Bạch Hiểu Nguyệt vẫn ngồi ở trong góc, mặt không chút thay đổi nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận này, bản thân lại như một người qua đường không chút liên quan.

“Đúng rồi, vị này là vị hôn phu của chị họ con, Tịch Trạch, người thừa kế tập đoàn Vinh Thăng, hai chúng nó sắp đính hôn rồi.”

Thì ra đã bàn bạc đến chuyện hôn nhân luôn rồi, chỉ có mình cô giống như một kẻ ngốc, chẳng hay biết gì cả. Bạch Hiểu Nguyệt, bây giờ mày đã nhìn rõ chưa?

Đúng vậy, vốn còn một chút lưu luyến nhưng ngay tại một khắc kia, đã hoàn toàn tiêu tan.