Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 12: Hứa Qua (12)

Hứa Qua biết giờ cô đang ở trên lưng người ấy.

Anh không bị thương, anh còn đang cõng cô trên lưng chạy nữa. Đây chính là giây phút cô luôn tha thiết mơ ước, như trong giấc mơ, cô tưởng tượng khuôn mặt mình dán lên lưng anh.

Hứa Qua còn biết trong rừng giờ chỉ có hai người bọn họ. Anh cõng cô chạy gấp gáp, bên tai cô là tiếng gió lướt qua khiến cô tự hỏi có phải anh đã học parkour hay không. Nếu đúng là thế, Hứa Qua cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì anh là Hứa Thuần, là Hứa Thuần không gì không làm được.

Lúc này, Hứa Qua nghĩ chắc mình hít chưa đủ lượng khí độc nên cô không biến thành đứa ngốc như lời bọn nhỏ nói.

Hứa Qua biết nếu cô biến thành một cô ngốc, mỗi lần cô đi chợ mọi người sẽ đều nhìn cô chằm chằm. Nhìn ai cô cũng sẽ cười, mà bọn họ dù có mắng có chửi cô cũng vẫn cười như thế.

Người ngốc có một đặc điểm, chính là chẳng thể nhớ được gì hết. Đầu óc cô sẽ càng ngày càng mất tập trung, điều này đồng nghĩa khi học, cô chẳng nghe lọt tai lời giảng của thầy giáo. Cái này cũng là triệu chứng cho thấy về sau cô sẽ mất sạch trí nhớ nhỉ?

May mắn là trước khi cô mất trí nhớ đã được gặp anh, còn được nằm trên lưng anh cõng, nhưng cô còn muốn biết rõ ràng một việc nữa.

"Hứa Thuần.' Giọng cô khàn, nghe như tiếng vịt đực.

"Ừ." Rất khó có thể nghe ra tiếng ấy, sắc mặt anh tựa như buông lỏng hơn nhưng hơi thở vẫn gấp gáp vì chạy nhanh.

"Anh còn buồn vì Laura không?"

Hỏi xong cô như ngừng thở mà chờ đáp án.

"Không có."

Ừm, thật tốt.

"Hứa Thuần, em nghĩ em sắp biến thành cô ngốc rồi." Vừa rồi cô dùng hết sức lực để chờ đáp án của anh, lúc này âm thanh cô phát ra càng lúc càng mơ hồ: "Anh ơi, anh nhớ là khi em thành một cô ngốc, đừng để người khác vén áo choàng của em lên nhé!"

Có một cô gái bị thiểu năng trí tuệ quanh năm suốt tháng đều mặc một chiếc áo choàng Ả rập rách tả tơi. Cô ấy đi trên đường phố toàn bị bọn con trai vén áo choàng lên, sau đó chúng thọc tay vào bên trong áo cô.

Mỗi lần Hứa Qua nhìn thấy chuyện đó, cô đều cảm thấy khó chịu. Có một lần, hai người đàn ông cùng nhau vén áo choàng cô gái ấy, cô đã nhặt hòn sỏi trên mặt đất ném vào đầu hai kẻ vô lại kia. Kết quả cô bị mắng một trận, nói cái gì mà về sau cũng sẽ có người đàn ông khác làm như vậy với cô.

Những lời này nghiễm nhiên trở thành bóng ma tâm lý của Hứa Qua trong một thời gian, khiến cô không dám đến khu chợ cũ nữa. Về sau khi cô đến khu chợ, cô gái thiểu năng trí tuệ kia đã không còn đó.

Nghe nói cô ấy đã chết vào một đêm nọ trên cánh đồng đóng băng nào đó. Nghe nói thời điểm họ tìm thấy, trên người cô ấy không một mảnh vải. Dì Mai bảo Hứa Qua đó là vì quần áo cô ấy bị mục nát, rơi mất.

Bên tai cô tiếng gió đã ngừng lại, người ấy dừng bước chân.

"Làm sao vậy?" Hứa Qua hỏi.

"Em sẽ không biến thành cô ngốc. Không chỉ thế, nếu có tên nào dám sờ tay vào áo choàng của em, anh sẽ đem tay kẻ đó băm nát." Anh nói vậy.

Giờ phút này bọn họ đứng thẳng trước ngọn gió đang thổi. Dù không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng Hứa Qua biết chắc là anh lúc này trông vô cùng đẹp trai, tựa như vị thần trong Núi Đền vậy.

Tuy rằng không hiểu lắm ý trong lời của anh, Hứa Qua vẫn thấy rất thoả mãn. À còn một việc nữa.

Cô nhẹ nhàng cọ mặt trên vai anh, nói ra một câu mà cô đã rất lâu không nói, tựa như nó đã gắn liền với sự trưởng thành của cô vậy.

"Hứa Thuần, lúc em sinh ra thật sự nhìn thấy anh đầu tiên ----"

Trầm mặc ——

Xem ra anh vẫn không tin lời cô nói, không tin không sao, nhưng có một việc không thể bỏ qua như vậy. Vốn dĩ Hứa Qua tưởng ngữ điệu của mình sẽ hung tợn như hùm beo, nhưng thật ra nghe lí nhí như muỗi vo ve.

"Anh nói gϊếŧ chết em cũng dễ như gϊếŧ chết một con chó."

Hứa Qua cảm thấy thời gian mình nói ra câu này mất cả một ngày dài.

Cây khô phía trước biến thành hẻm nhỏ, cơ thể lạnh lẽo của chú chó, hình ảnh anh dựa lưng vào tường hút thuốc trở nên cũ kĩ như chuyện từ xưa.

Xem ra ký ức của cô sắp mất sạch rồi. Trước lúc đó, cô muốn được nghe anh xin lỗi, xin lỗi rằng lúc ấy anh đã đối xử tệ với cô.

Gió bên tai lại rì rào, Hứa Qua không chờ được câu xin lỗi của anh rồi. Cô muốn dùng tay vỗ lên gáy anh nhưng cả cơ thể trở nên mềm nhũn, chỉ có thể dùng tiếng 'hừ hừ' thể hiện bất mãn.

"Về sau -- sẽ không, vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ nói như thế với em!"

Đây cũng là một cách xin lỗi của anh, anh sẽ không xin lỗi, chỉ bảo đảm về sau sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng cô nghe được từ 'vĩnh viễn' kia từ trong miệng anh thốt ra là đủ rồi, dù trong lòng vẫn ê ẩm xen chút ngọt ngào.

Là vĩnh viễn đấy.

"Ngài có biết có biết vĩnh viễn là đến bao giờ không?" Hứa Qua đã từng hỏi một vị học giả ở Jerusalem một câu như vậy. Và ông ấy đã chỉ ngón tay về Núi Đền: "Vĩnh viễn cũng giống như ngôi đền ấy. Rất nhiều người đã bắt đầu và kết thúc cuộc sống của họ, nhưng ngôi đền vẫn luôn ở đó, nhìn ngày ngày trôi qua, vĩnh cửu tựa như mặt đất và bầu trời."

Vĩnh viễn, thật tốt. Người ấy nói, vĩnh viễn sẽ không đối xử với cô như vậy. Cô thoả mãn nhắm mắt lại, nước mắt lại trào ra. Những giọt nước mắt bị gió tạt thổi đi, tiếng gió vυ't qua cây cối về phía sau tựa như tiếng thở dài, cuối cùng biến mất vào bóng tối dày đặc.

Trong khu rừng rậm tối tăm ấy, dáng người dong dỏng của chàng trai trẻ đang cõng một thân hình nhỏ yếu lúc ẩn lúc hiện, nhưng tầm vóc của anh trở nên cao lớn không gì uy hϊếp được.

Chàng trai nện từng bước chân như đạp xuống mưa rền gió dữ, bóng tối của cây rừng chưa bao giờ là chướng ngại của anh, bước nhanh tới ánh lửa đằng kia.

Bên cạnh ngọn lửa cháy bập bùng, chàng trai thả thân hình nhỏ bé lên cán, ngay cạnh đó là một nam một nữ người da vàng khoảng bốn mươi tuổi đứng hai bên.

Dưới ánh sáng uốn lượn của lửa, tai cô bé hiện ra rõ ràng, cùng với....

Khi đôi nam nữ trung niên tiến đến nhìn rõ cô bé nằm trên cán, họ ngã khuỵu xuống đất, quay mặt đi không dám nhìn. Bả vai người đàn ông kịch liệt run rẩy, trong nháy mắt, trông ông như già đi chục tuổi.

Người phụ nữ nhanh chóng cởϊ áσ khoác che chắn cho cơ thể nhỏ trên cán, sau đó bà ôm lấy cô bé đã được bọc kín mít khóc không ra tiếng. Sau người phụ nữ là chàng trai trẻ vẫn đứng trầm mặc. Ánh lửa phảng phất chiếu lên mặt anh, những giọt mồ hôi vẫn thi nhau rơi xuống.

Tiếng xe cứu thương gào thét từ trong rừng rậm truyền ra giữa đêm khuya khiến bọn nhỏ sợ hãi, tựa như âm thanh vọng từ địa ngục.

**

Toàn bộ thế giới đều là màu trắng. Vài phút sau, Hứa Qua phát hiện thế giới màu trắng ấy không phải là thiên đường trong truyền thuyết, mà là phòng bệnh.

Đủ các loại dụng cụ, thiết bị, cùng mười mấy gương mặt bao vây quanh cô, tất cả bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Giữa những người lạ, cô nhận ra bốn người quen thuộc. Đó là dì Mai đang nhìn cô với hốc mắt phiếm hồng, dì đang dựa vào ba. Bên cạnh ba là hai người bạn người Séc của ông, bọn họ hay đến nhà cô chúc Tết.

Trong những gương mặt xa lạ có một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh tầm tuổi dì Mai, bà ấy mặc áo blouse trắng, tay đút trong túi áo. Qua khuỷu tay của nữ bác sĩ ấy, Hứa Qua nhác thấy bóng dáng người ấy. Tất cả mọi người trong phòng đều vây quanh giường bệnh của cô, chỉ có anh đưa lưng lại, quay mặt nhìn cửa sổ.

Giờ đang là giữa trưa, toàn bộ căn phòng vô cùng sáng sủa.

Cô mở miệng, giọng khàn khàn: "Dì Mai, cháu hít phải khí độc. Nhưng vì sao cháu hít phải khí độc mà không bị biến thành đứa ngốc?"

Khi cô nói lời đó, tất cả mọi người không hẹn mà dời ánh mắt đi chỗ khác. Không ai trả lời câu hỏi của cô, không khí cực kì lạ lùng.

Lúc sau, dì Mai mới nói cho Hứa Qua biết rằng cô hít chưa đủ lượng khí để biến thành đứa ngốc. Nhưng lượng khí độc vẫn còn ở trong cơ thể cô, Hứa Qua sắp phải làm một cuộc phẫu thuật để lấy toàn bộ chất độc ra.

Dì Mai ngồi trên giường vừa nói với cô những câu này, dì vừa khóc. Hứa Qua ngẩng đầu, lấy ngón tay lau nước mắt của dì: "Dì Mai, tại sao dì khóc?"

Cô không bị biến thành đứa ngốc, chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?

Thời gian Hứa Qua phẫu thuật là lúc ba rưỡi. Trước khi Hứa Qua được đẩy vào phòng phẫu thuật, dì Mai hứa với cô từ nay về sau bữa tối sẽ nấu cơm, sẽ không nấu cùng với mấy món Ả rập. Ba cũng hứa với cô mùa xuân tới sẽ không gọi cô dậy sớm, cho cô ngủ nướng tuỳ thích.

Người ấy cũng nói: "Anh sẽ tiết kiệm tiền để mua bánh Bourekas cho em."

Cô thoả mãn gật đầu. Hứa Qua cảm thấy chuyện này thật sự là món lời. Cô đáp ứng với mọi người sẽ phối hợp với bác sĩ Leonardo, cô sẽ không khóc, dù bị tiêm cũng sẽ không nháy mắt.

Bác sĩ Leonardo chính là người phụ nữ tóc vàng mắt xanh. Cô ấy là người Anh, nghe nói là bạn tốt của dì Mai, lần này cô ấy đích thân làm phẫu thuật cho Hứa Qua.

Nằm lên bàn giải phẫu, Hứa Qua không có cảm giác mơ màng sắp ngủ chút nào. Hai chân cô bị dụng cụ cố định, cho nên Hứa Qua chỉ có thể dùng tay để chạm đến đồ vật trong phạm vi có thể của mình để ngăn cản cuộc phẫu thuật.

Khi dụng cụ lạnh băng chạm vào da, Hứa Qua cảm thấy mình như con chim trên vỉ nướng, cả người đều mở ra.

"Tại sao các người lại...." Hứa Qua vừa sợ vừa giận đến phát thẹn.

Nữ y tá đứng gần Hứa Qua nhất đang cầm khay dao phẫu thuật. Hứa Qua với đến khay, lấy ra một con dao với tốc độ ánh sáng. Cô khua dao hướng tới những người đó, miệng gào thét: "Con không muốn."

Những người xung quanh tham khảo ý kiến của bác sĩ Leonardo, họ nói chuyện nhỏ với nhau gì đó rồi bác sĩ Leonardo cho một y tá ra khỏi phòng.

Sau đó dì Mai bước vào.

Dì ngồi cạnh Hứa Qua, cẩn thận nắm lấy bàn tay cô: "Tiểu Qua."

"Dạ."

Dì Mai nhìn cô mấp máy môi.

Dì Mai nhìn Hứa Qua miễn cưỡng gật đầu. Vừa rồi dì đã nói rằng phẫu thuật này là để tẩy chất độc trong người cô. Nó vô cùng quan trọng vì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô sau này, đặc biệt là trong tương lai Hứa Qua sẽ sinh ra những đứa trẻ đáng yêu, xinh đẹp.

Dì Mai nói như vậy, hốc mắt dì hồng hồng, Hứa Qua ngoan ngoãn gồng chặt người và trả con dao lại cho y tá.

Các cô ấy cũng theo yêu cầu của Hứa Qua mà lắp thêm dụng cụ cố định tay. Lúc Hứa Qua nhắm mắt lại, cô nghe dì Mai nói các y tá sẽ tiêm cho cô thuốc mê, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ giống như rơi vào giấc ngủ.

Đôi mắt Hứa Qua nhắm lại, nhưng đôi tai thì dựng lên nghe ngóng, đến âm thanh nhỏ nhất cô cũng nghe được rõ ràng.

Những âm thanh đó làm thần kinh Hứa Qua căng thẳng tột cùng.

Lần thứ hai khi dụng cụ kim loại chạm tới, Hứa Qua cắn chặt môi.

Cái cắn môi ấy không biết là vì sợ hãi hay do ngượng ngùng, nước mắt cô lại chảy dòng dòng, từ môi truyền đến vị tanh của máu khiến cô buồn nôn, càng làm cho dạ dày Hứa Qua quặn lên chính là sự lạnh lẽo của dụng cụ y tế.

Bỗng màn đêm lại bao phủ trở lại, ngoài cửa sổ xe là những cành cây khẳng khiu, cao lớn, gió thổi những tán cây kêu rì rào, còn có tiếng thở dốc của đàn ông.

Lần thứ ba, bác sĩ Leonardo lại bảo y tá kia ra ngoài.

Cô liều mạng lắc đầu, khóc ròng, đôi mắt ngập ngụa nước mắt nhìn dì Mai: "Không, con không muốn đâu!"

Khăn giấy trắng trên môi cô nhanh chóng đỏ thẫm. Bên cạnh còn có mấy khăn giấy đã đầy máu, tay Hứa Qua không thể cử động, cô chỉ có thể dựa vào môi mình để ngăn cản. Sao cô có thể... Ban đầu là xấu hổ, sau đó là sợ hãi, cuối cùng là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng đến không thở nổi.

Giấy ăn trên môi cô lại nhuộm đỏ, dì Mai ôm lấy cô đang gào khóc. Mặc cho dì ôm, ánh mắt Hứa Qua dán chặt vào cánh cửa kia.

Trên cửa có một ô cửa kính nhỏ, cô có thể thấy bóng dáng cao gầy ở ngoài kia, anh đang tiến đến trước giường cô. Bàn tay anh nóng rực phủ lên khuôn mặt nhỏ bé của cô, chỗ đó tựa như bị bỏng.

"Hứa Qua."

"Hứa Thuần ---"

Ngày hôm nay, Hứa Qua dùng nỗi đau của mình để đổi lấy một bí mật của người ấy.

"Hứa Qua, anh nói cho em một bí mật. Anh không phải là Hứa Thuần. Anh có hai họ, một họ là Lệ, họ còn lại là Part.

(VV: Là Atenza Part, sau này convert phiên âm là Mạt Đặc, nghe buồn cười nhỉ, nhưng tớ không biết tiếng Trung nên đành để như vậy, chờ cao nhân cứu giúp. Mà thôi tớ cứ để nguyên mẫu như vậy nha, mệt nhắmmm)