"Cùng lắm về sau em sẽ mặc học cách mặc chiếc váy chiết eo giống Laura, em sẽ đi chiếc giày búp bê." Rốt cuộc Hứa Qua cũng nói cho người ấy quyết định của mình trước đó vài phút. Nói xong những lời này, mắt cô đầy vẻ trông chờ, chờ anh sẽ cùng cô về nhà.
Nhưng người ấy không dịch chuyển bước chân dù chỉ một chút. Dưới chân anh lại nhiều thêm mấy đầu mẩu thuốc lá, hiển nhiên là trong thời gian cô rời đi anh lại hút thêm.
"Anh..." Cô gian nan nuốt xuống chỗ thức ăn Ả rập đã tiêu hoá trong dạ dày đang chực trào lên, nói lớn: "Từ nay về sau anh đừng hút thuốc nữa, được không?"
Câu kia "được không" nghe cực kỳ đáng thương.
"Hứa Qua." Anh bỗng nhiên mở miệng.
"Dạ?" Cô trả lời khô khốc.
"Em nói từ nay về sau em sẽ để tóc dài giống Laura, sẽ học piano, sẽ mặc những bộ đồ âu và đi giày búp bê?" Giọng điệu anh tràn ngập vẻ quan tâm.
Cô gian nan gật đầu, sau đó cũng không ngẩng lên.
Từ trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng cười mỉa mai: "Cho dù em có nuôi tóc dài, có học piano, có mặc lên người đồ Âu thì em cũng không bao giờ trở thành được tiểu thư Brown."
"Tại sao lại không chứ?" Hứa Qua vội vàng nói, cô tin tưởng chỉ cần mình cố gắng hết sức thì hoàn toàn có thể, cô nghĩ đến lời dạy của thầy giáo: "Chỉ cần có quyết tâm thì không có gì không thể."
Ánh mắt người ấy đảo một vòng trên người cô, rồi dừng lại trước ngực. Anh chậm rãi nói: "Anh cảm thấy trước mắt em vẫn nên suy nghĩ đến bản thân ở tuổi mười lăm đi. Nghĩ đến cái lúc em đi mua được nội y phù hợp với mình ở cửa hàng không. Anh có thể đoán được nhân viên cửa hàng đó sau một hồi lâu sẽ khuyên em chờ thêm một hai năm nữa rồi quay lại."
Người này... Lời này rốt cuộc là có ý gì?
Như đọc được nghi vấn trong đầu cô, anh vươn tay, ở trong không trung vẽ ra một đường sóng, từ vẻ mặt đến giọng nói đều lộ sự ngả ngớn: "Dáng người Laura như thế này, nhưng dáng người em..."
"Em..." Cô nghẹn lại: "Dáng người em thì sao?"
Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, những kiến thức về con gái duy nhất mà cô biết cũng chỉ là: Chuyện thân mật tình cảm giữa nam và nữ cũng chỉ có thể là hôn môi mà thôi.
"Em không hiểu anh nói gì?" Người anh nghiêng về phía cô một chút: "Không lâu trước đây không phải em còn nói với anh 'anh sờ chỗ nào đấy' sao? Lúc nói ra những lời này em không hiểu à?"
"Cái... cái gì?" Cô cà lăm, không hiểu ý anh lắm.
Nhưng bộ dáng của người ấy khiến Hứa Qua tức giận, đến mức cô ước mình là con bạch tuộc, hung hăng quắp chặt anh lại, dùng xích tu, dùng răng của mình ép anh nghẹt thở.
"Hứa Qua", lông mày kiếm hơi nhướn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực cô: "Em thì có gì để anh sờ, nói 'anh sờ chỗ nào' mà không biết ngượng à?"
"Đàn ông vốn dĩ chả có ai quan tâm nhiều đến chỗ quần áo trên người phụ nữ, nên em sẽ chẳng bao giờ thành Laura đâu. À, người Laura dù không đạt tiêu chuẩn lắm, nhưng ít nhất cũng đủ mấy thứ có thể 'sờ' được."
"Giờ chắc em cũng hiểu lời anh nói rồi đúng không? Vậy nhìn xem, rốt cục em lấy đâu ra sự tự tin để biến thành Laura? Hửm?"
Tuy rằng chưa hiểu lắm, nhưng cô thoáng cảm thấy đó là những lời không tốt. Mặt cô đỏ lên, cực kỳ tủi thân: "Hứa Thuần, hôm nay rõ ràng em không làm gì đắc tội anh mà. Tại sao anh toàn nói những lời làm em cảm thấy... Cảm thấy xấu hổ."
Đúng là rất xấu hổ, ngoài tủi thân thì còn xấu hổ nữa, xấu hổ đến mức nước mắt lăn dài trên má. Cũng chỉ có anh mới khiến cô rơi nước mắt như vậy. Bọn học sinh lớp trên hay trêu cô quá đáng, nhưng trước giờ cô đều không rơi một giọt.
"Hại Laura chết không phải..."
Không chờ Hứa Qua nói nốt chữ "em", người ấy bỗng thay đổi sắc mặt, tiến gần đến trước mặt cô.
"Tại sao không nói nữa, hửm?" Giọng anh trầm xuống, hơi thở mềm nhẹ phảng phất trên mặt cô như lông chim: "Bình thường không phải hay cãi lại sao?"
"Hứa Qua, anh thấy mẹ sớm xa em thật là một quyết định sáng suốt. Nếu không làm sao một người mẹ có thể chịu được chuyện đáng sợ như khi con gái mình nói với anh trai nó 'anh sờ chỗ nào đấy?' "
Cô mờ mịt đi trên đường, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô phẫn nộ gào lời cuối cùng với người ấy, "Hứa Thuần, nhất định anh sẽ phải hối hận về câu nói vừa rồi."
Tại sao anh có thể nói về mẹ như thế với cái giọng điệu khinh miệt đó, tựa như nó là một sự may mắn, một chuyện đáng ăn mừng vậy. Bởi vì sinh ra cô nên mẹ mới mất, điều này khiến cô nghĩ nếu mình chết lúc đó thì có lẽ mẹ đã không sao.
Chỉ là cái câu 'anh sờ chỗ nào đấy' thôi sao? Không phải hiện giờ cô đã gϊếŧ chết cái tâm tư ấy rồi sao? Cô không còn dám trộm nghĩ đến việc cô hôn môi với anh trong bóng tối nữa. Mỗi lần chớm nghĩ đến chuyện đó, cô sẽ dùng một cuốn sách thật dày gõ vào đầu mình một cái. Hứa Qua lo lắng, liệu có một ngày trên đầu cô sẽ lõm một vết do cuốn sách đập vào không?
Vừa đi, cô vừa nghĩ cách khiến người ấy hối hận. Nếu...
Cô ngốc nghếch đứng đó, nhìn từng chiếc xe thiết giáp đang tiến đến gần. Gần đến mức Hứa Qua có thể nhìn thấy cái họng súng đen ngòm kia. Bỗng nhiên, trong giây lát, Hứa Qua nảy ra một ý nghĩ, nếu như cô chết, liệu người ấy có hối hận, hối hận vì đã nói ra những lời nói khiến cô thương tâm như vậy không?
Không biết đến lúc đó là do tiểu thư Brown chết làm anh hối hận, hay con gái ông chủ tiệm kim khí chết làm anh hối hận? Nếu cô chết, có phải người ấy sẽ phát hiện không còn ai âm thầm giúp anh cọ sạch chiếc giày chơi bóng đầy cát và đá vụn bên trong, sẽ phát hiện không ai lau chùi xe anh đến bóng loáng?
Ở chỗ này, một người chết đi là một chuyện quá mức bình thường. Thầy giáo của cô đã nhắc nhở học sinh rất nhiều lần, rằng chính phủ đã đặt mức độ cảnh báo lên mức cao nhất, cái gì tránh thì phải tránh, sẽ không ai đứng ra chịu trách nhiệm.
Đứng ở trên đường chính, Hứa Qua làm chuyện mà bạn học Thomas của cô đã từng làm.
Thomas ở cửa hàng điện tử đã trộm một chiếc di động second-hand. Cậu ta đem chiếc di động trộm được để ở trong áo khoác hai lớp, sau khi bước ra khỏi cửa hàng cậu đã không kịp chờ đợi mà lấy chiếc điện thoại ra.
Nhưng Thomas đã không lấy được chiếc di động thành công. Một người lính quân đội đã nổ súng vào cậu, bởi vì động tác của Thomas nhìn thoạt rất giống động tác rút súng. Những tình huống như thế, các vị quan chức luôn nói: "Bởi trong tình trạng căng thẳng sống còn, tinh thần của quân lính luôn đặt vào trạng thái tập trung, cẩn thận cao độ nhất."
Nhìn những chiếc xe thiết giáp đang tới gần, Hứa Qua làm lại động tác của Thomas khi đó, không chờ cô làm xong động tác đó, chiếc họng súng đen ngòm ở trong lỗ trên xe đã nhắm thẳng vào cô.
Mặt cô trở nên trắng bệch, bộ quần áo Ả rập cô mặc trên người làm cô rất giống một phần tử liều chết của nhóm khủng bố cực đoan. Lúc đó Hứa Qua cho rằng cơ thể cô sẽ bị họng súng đen ngòm đó bắn bay thổi bay lên trời.
Hứa Qua!!!
Hứa Qua ngoan ngoãn đi theo sau dì Mai, trong lòng vẫn còn sợ hãi, giọng cô run run: "Dì Mai, lúc đó con sợ muốn chết, lúc đó con ngứa quá nên định gãi."
Sắc mặt dì Mai cũng bị doạ không kém, trắng bệch như tờ giấy. Cô nhóc này thật không chịu nghe lời cảnh báo của ai cả. Thật ra, lúc Hứa Qua nhìn thấy dì Mai xông đến, cô mới nhận ra mình đã làm một chuyện ngu xuẩn không thể tả được.
Nếu như cô chết, nhất định dì Mai sẽ vô cùng đau khổ. Hơn nữa, cô cũng sẽ rất rất có lỗi với mẹ, người đã hi sinh bản thân để đưa cô đến với thế giới này. Tay cô giữ chặt tay dì Mai, ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Dì Mai, con hứa từ nay về sau con sẽ nghe lời mọi người, không tuỳ tiện làm những chuyện không được cho phép."
Dì Mai dừng bước chân, nhìn cô một cái rồi ngồi xuống, ôm chặt lấy cô, "Tiểu Qua, trước kia không phải con hỏi dì vì sao chúng ta phải đến chỗ này sao?"
Trong mơ hồ, Hứa Qua nhớ đến buổi chiều nước mắt chảy thành sông kia, cô nhớ mình đã nhào vào ngực dì Mai gào khóc, rằng cô ghét chỗ này, muốn trở lại thôn nhỏ lúc trước.
Dì Mai ôm chặt cô, nói ra những điều Hứa Qua không hiểu: "Đó là bởi vì, ở nơi này chúng ta có thể học được cách sinh tồn trong mọi hoàn cảnh, trong khoảng thời gian ngắn nhất. Con người không thể sống trong lý tưởng ở thư viện mà trưởng thành được."
Trên đường về nhà, Hứa Qua âm thầm thề với chính mình, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm đến người ấy nữa.
Về đến nhà, Hứa Qua nhìn thấy tin tức trên TV: Quân đội bắt một số người ở điểm định cư của người Palestine để tiến hành điều tra. Bọn họ nghi vấn người Palestine tự ý chế tạo thuốc nổ trong nhà.
Mà vị tướng lĩnh cao cấp của Israel phát biểu trước công chúng, quyết định này được tướng lĩnh cao cấp thông qua, nguyên nhân là vì sự việc ông Brown bị ám sát. Vì vậy, bọn họ cần hành động ngay để ngăn chặn những điều tệ hơn có thể xảy ra trong tương lai. Và một trong những biện pháp ấy bao gồm xây dựng bức tường ngăn cách.
Bài phát biểu của vị tướng cấp cao kia khiến dì Mai thở dài một hơi. Điều đó đồng nghĩa với truyền thông ngôn luận ở nơi này sẽ đầy sức ép như trong nồi áp suất.
Hôm nay ba cũng về nhà sớm hơn so với mọi khi. Khi trời chuyển tối, trong nhà còn có một thành viên vẫn chưa về. Cô bị dì Mai cưỡng chế ở trong phòng. Cứ năm phút cô lại mở cửa sổ một lần, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn cửa nhà.
Tên khốn kia thế nào còn chưa về nữa?
Mắt thấy trời đã nhá nhem tối, hàng xóm xung quanh đã có vài nhà lên đèn, phòng bếp truyền đến mùi dì Mai nấu cơm. Qua cửa sổ, Hứa Qua nhìn thấy ông chủ tiệm kim khí đang ngắm nghía chiếc tẩu mà ông mới mua được ở chợ đồ cũ. Cái bộ dạng của ông rất chi là đắc chí, chẳng có một chút lo lắng khi con trai về muộn.
Dì Mai gọi cô xuống giúp dọn cơm, lấy bát đĩa. Tiếng bộ bát đĩa trên bàn lanh canh rốt cuộc cũng chuyển hướng sự chú ý của cái người đang chơi tẩu sang phía cô.
Dì Mai lúc này mới nhớ ra trên bàn ăn thiếu một người. Dì thúc giục ba mãi ông mới đi thay giày. Trước khi rời đi, ông bảo đảm với Hứa Qua không đến mười phút sẽ đón anh về tới nhà.
Chợt một tiếng nổ lớn vang lên khiến Hứa Qua đang ngồi phát ngốc trước TV lập tức nhảy dựng lên. Ngay sau đó, chiếc TV cũng liên tục lắc lư vài lần. Không chỉ có TV, bốn bức tường trong nhà cũng như đang rung lắc.
Lúc mới đến Jerusalem, thi thoảng Hứa Qua cũng gặp tình huống như vậy. Ban đầu cô còn tưởng là động đất, sau đó mới biết đó là do những người muốn dùng xung lực để phá huỷ các cơ sở hạ tầng. Những chấn động nhỏ là do hoả tiễn rơi vào các văn phòng hành chính tiếp dân.
Hứa Qua nhanh chóng vọt ra sân, đứng dưới ánh mặt trời hồng cam sắp tàn, trong khoảnh khắc, cô không phân biết được đó là ánh sáng phản chiếu xuống khu thành cổ hay là bầu trời rực lửa nữa.
Hoá ra là cháy.
Mấy giây sau, trên đỉnh đầu cô phát ra một âm thanh sắc nhọn từ ngay trên trời vang xuống. Hứa Qua cất bước chạy nhanh, đó chính là báo hiệu của chính phủ cảnh báo tình huống khẩn cấp. Âm thanh đó cho thấy có kẻ đang dùng đạn đạo công kích vùng trời quốc gia.
Cô chạy như bay ra cửa lớn, cô muốn tìm ba và người ấy. Ánh lửa tập trung ở kia giúp Hứa Qua phán đoán được nơi xảy ra vụ cháy. Đó hẳn là chỗ xưởng lọc dầu ở vùng phụ cận với trường học bọn họ. Đó là nơi người Pháp và Israel cùng góp vốn xây xưởng lọc dầu. Xưởng lọc dầu còn có sân bóng hiện đại nhất, người ấy thường xuyên đá bóng với công nhân trong xưởng.
Cô chạy thục mạng, xuyên qua những khúc cua của con phố, hẻm nhỏ vốn ngày thường náo nhiệt, nay vô cùng vắng vẻ, ít người qua lại. Từ miệng những người qua đường, Hứa Qua nghe được hoả tiễn cùng đạn pháo liên tục phóng đến khu xưởng lọc dầu, trong đó có một quả đại bác đã rơi xuống khu vực ký túc xá của công nhân.
Sân bóng ở ngay cạnh khu ký túc xá ấy.
Bước chân cô chạy càng gấp, hận không lúc này trên vai không mọc thêm đôi cánh, chạy qua cửa hàng thuốc lá kia chính là đường dốc.
Bước chạy cô chậm lại khi đi qua cửa hàng thuốc lá, chậm như thể dừng lại, Hứa Qua nhớ đến lời thề thốt son sắc của mình không lâu trước, ngay trong chiều nay khi nhận ra ba đang cùng chủ cửa hàng thuốc lá vừa xem TV vừa nói chuyện rôm rả.
Hứa Khốn Khϊếp, con nguyền rủa ba về sau sẽ luôn mua phải tẩu hàng giả, hàng nhái. Tốt nhất sau mỗi lần ba ngủ dậy, ba sẽ già đi nhanh như một ông cụ.
Cô hung hăng lườm người ba kia một cái. Hiện giờ cô không còn hơi sức để phát cáu với người ba vô trách nhiệm kia nữa.
Hứa Qua lại chạy. Sau khi vượt qua con đường dốc mà ba đang ngồi lại đó, chỉ cần chạy qua ba ngã tư nữa là cô sẽ đến xưởng lọc dầu.
Nhưng chân cô chỉ có thể chạy được đến ngã tư thứ hai. Khi cô vịn vào cái cột mốc trên đường chỉ ngã tư thứ ba, chân cô tựa như sắp đứt. Do chạy nhanh, hô hấp của Hứa Qua trở nên khó khăn, đôi chân như mất đi trọng lực, cô cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ nằm bẹp trên đường.
Từ xưởng lọc dầu bốc đến một làn khói đen đặc, toàn bộ đường phố ngập tràn mùi hoá chất.
Trán cô tựa lên cột mốc đường, cô định nghỉ một lát, nếu không chắc cô sẽ lập tức chạy sang thế giới bên kia mất. Bỗng từ đằng sau vọng đến tiếng còi ô tô, còn là hướng tới chỗ cô đang đứng, giống như đợi cô quay đầu lại.
"Amanda."