“Không ít đâu, anh có biết thời điểm đính hôn Lý Hướng Đông tặng sính lễ gì không? Sính lễ của anh ta chỉ có hai cân đường trắng cùng năm đồng, anh ta nói mình không hút thuốc lá ngay cả khói còn chưa ngửi qua. Chị hai của em đã cố ý dặn trước, anh đừng quá dễ dãi, phải kiêu căng lên. Em không thể trở về cùng lúc với anh nên em đi trước đây, anh phải nhớ lời em nói đấy.” Lâm Chí Dũng xách đồ rồi đi trước.
Anh liếc nhìn chiếc giỏ trống rỗng thì đứng ngẩn ra một chút. Sau đó anh tiếp tục đi tới thôn Lâm Gia.
Vốn là hơn chín giờ đã tới nhưng anh bị Lâm Chí Dũng trì hoãn tới gần mười giờ. Lúc này thật nhiều công nhân nữ về nhà nấu cơm, thấy có người lạ vào thôn đều nhìn chằm chằm, huống chi Trần Nham đẹp trai như vậy.
“Ở đâu ra nhóc con đẹp trai như vậy? Cậu tới thăm họ hàng sao?” Một bác bán cá nhìn giỏ xách trong tay anh rồi hỏi.
“Dạ đúng vậy, xin hỏi nhà Lâm Chí Dũng đi thế nào?” Trần Nham cười hỏi.
“Lâm Chí Dũng? Là con trai của Lâm Tân Sinh phải không?” Bác gái hỏi người ở phía trên.
“Đúng vậy, tên con út của ông Lâm là Chí Dũng.” Một bác gái khác gật đầu, rồi chỉ đường cho Trần Nham: “Cậu đi theo con đường này. Cương Tử đợi một chút, thật đúng dịp mà, Cương Tử là hàng xóm của Chí Dũng. Cậu đi theo Cương Tử là được.”
“Tốt quá, cảm ơn bác gái nhiều.” Sau khi Trần Nham nói cảm ơn xong, thì đi theo Cương Tử đến nhà Hiểu Tuệ.
Trên đường đi, hai người trò chuyện vài câu. Từ Cương Tử, anh mới biết được anh hai của Hiểu Tuệ muốn kết hôn, nhưng nhà gái đòi sính lễ quá cao. Vì thế Lâm Tân Sinh mới đánh chủ ý tới con gái, chị gái của Hiểu Tuệ mới kết hôn vài ngày trước, nhà trai rất khó coi. Tiếp theo chính là con gái thứ hai, bởi vì hai cô con gái còn lại lớn lên cũng đẹp mắt, nên họ đòi hỏi sính lễ cao hơn so với Lâm Đại Tuệ.
“Sau cậu quen biết Lâm Chí Dũng thế? Cậu nhất định đừng nói với Chí Dũng việc anh kể cậu nghe chuyện nhà của cậu ấy. Chỉ là anh thấy thương cho Đại Tuệ và Hiểu Tuệ. Nhất là Hiểu Tuệ, cô ấy gầy ốm và yếu đuối, không biết cô phải gả cho người nào.” Cương Tử nói suốt đường đi, sắp đến Lâm Gia cậu lại dặn dò Trần Nham nhất định không nói những chuyện này cho Lâm Chí Dũng.
“Ưu điểm lớn nhất của tôi là kín miệng, cảm ơn anh nhiều.” Trần Nham không ngờ tới một cô gái có ánh mắt trong veo lại có ba mẹ như thế, anh càng nghĩ thì càng đau lòng.
Trần Nham hít thở sâu một hơi rồi đi vào sân, đứng trước cửa nhà hỏi: “Xin hỏi, Lâm Hiểu Tuệ có ở nhà không?”
Anh nhìn thấy Lâm Hiểu Tuệ đi ra, thì không nhịn được vẻ vui vẻ trên mặt. Nhưng anh nhớ tới lời dặn của cô, cố gắng kìm xuống mà chỉ cười khẽ.
“Ba mẹ, Trần Nham tới rồi. Đây là ông nội của em, còn đây là ba mẹ của em. Người này là bác của em.” Lâm Hiểu Tuệ vừa giới thiệu vừa nhận đồ vật trong tay của anh để anh ngồi xuống.
“Ông nội khỏe. Chú, thím, bác cả khỏe.” Ánh mắt của Trần Nham ghét bỏ mà quét mắt một vòng, sau đó ngồi xuống chỗ Hiểu Tuệ chỉ: “Xin lỗi, sức khỏe của mẹ con không tốt lắm, nếu không bà đã cùng con tới thăm gia đình mình.”
“Sức khỏe là quan trọng, nghe Hiểu Tuệ nói con làm việc ở nhà máy cán thép sao? Chú cũng có người quen làm ở đó, con có biết Diệp Tổ Đức không?” Bác cả nhìn giống như gia chủ của gia đình hơn.