Thập Niên 60: Gả Vào Đại Tạp Viện

Chương 24: Xem Mắt

Trước khi chưa đến nhà đàng trai, bà mối Vương quyết định giới thiệu tình hình đàng trai một chút: "Chàng trai trẻ tên là Trần Nham, trông rất được, là chàng trai đẹp trai gọn gàng. Ba cậu ấy là kỹ sư điện, đã mất khi xảy ra sự cố, để lại con mồ côi và quả phụ. Cậu ấy là con trai duy nhất trong nhà, lại là con cả, vốn dĩ có thể học đại học nhưng đành phải về nhà tiếp nhận công việc của ba để nuôi gia đình. Nhà máy cũng coi như chiếu cố cậu ấy, người học nghề có thể lấy lương cấp một, mỗi tháng được nhận hai mươi bảy tệ năm. Hai cô em gái, một người trung học, một người tiểu học. Còn có một người mẹ đầu óc không được tốt, gánh vác trách nhiệm nặng nề, tóm lại, cô gặp người ta đã rồi tính sau."

Chàng trai đẹp trai gọn gàng? Vậy chắc tướng mạo không vấn đề, còn về hoàn cảnh gia đình, theo tìm hiểu, chi phí sinh hoạt tối thiểu hàng tháng ở Bắc Thành là năm tệ, hai mươi bảy tệ năm có thể đáp ứng khẩu phần ăn cơ bản của năm người. Chủ yếu là mình cũng không phải người ăn không ngồi rồi, dù sao thì cũng có thể nghĩ cách để kiếm tiền cho gia đình.

Có điều đầu óc mẹ anh ấy không được tốt, rốt cuộc không tốt là thế nào? Chẳng lẽ là bệnh thần kinh, phát điên là sẽ đánh người, còn có khả năng sẽ di truyền.

"Tôi từng gặp vài lần, bà ấy chỉ không dám gặp người khác, không dám nói chuyện với người khác. Nhất là gặp những người lạ như tôi mà giống như gặp thú dữ vậy. Tôi thấy mình có đáng sợ đâu, đáng sợ thì không thể làm bà mối, phải không? Nhưng bà ấy nói với tôi vài câu là run rẩy. Hàng xóm bà ấy nói với tôi, hầu như ban ngày bà ấy không ra khỏi nhà, quần áo thì chờ đến khi mọi người nghỉ ngơi rồi mới giặt, có những người dậy vào ban đêm nhìn thấy đều giật mình. Nên mọi người mới nói đầu óc bà ấy có vấn đề, cũng không thích qua lại với bà ấy, sợ hôm nào bà ấy phát bệnh thì sẽ đánh người. Đương nhiên, bà ấy chưa từng phát bệnh, nên mọi người cũng không biết thế nào. Tình hình là như vậy đấy, nếu cô hối hận thì chúng ta xuống xe." Bà mối Vương không giấu giếm Lâm Hiểu Tuệ. Chắc chắn phải nói rõ ràng những chuyện vừa dò hỏi là biết ngay như thế này ngay từ đầu, kẻo xảy ra chuyện lại đến tìm mình. Vậy chẳng phải sẽ phá bảng hiệu của mình sao?

Sao càng nghe lại càng giống chứng ám ảnh xã hội vậy, không dám nhìn người khác, nói chuyện với người khác sẽ căng thẳng, sợ hãi. Sao lại giặt quần áo lúc mọi người nghỉ ngơi? Chẳng phải là sợ giao lưu với người ta sao?

"Khó có dịp đến Bắc Thành một chuyến, gặp người ta trước đã, nếu ưng ý thì tốt, đỡ khiến thím vất vả vì tôi." Nếu chỉ là sợ xã hội, vậy chắc là bệnh tâm lý, đương nhiên sẽ không di truyền, vậy thì không còn vấn đề nào nữa.

Cô đã nói như vậy rồi, đương nhiên bà mối Vương sẽ không nói gì nữa, nhưng Lâm Chí Dũng bên cạnh cảm thấy không tốt lắm.

"Điều kiện bình thường thì thôi, mẹ còn bị bệnh, vậy sau này chẳng phải chị phải hầu hạ sao? Người ở cổng phía bắc mà thím Vương nói vừa nãy, ba mẹ là công nhân viên chức, bản thân anh ta cũng có công việc, lại ưa nhìn, lấy người như vậy chẳng phải là vào hưởng phúc sao?"

"Tốt như vậy sao lại muốn tìm con gái nông thôn?" Lâm Hiểu Tuệ hỏi ngược lại, Lâm Chí Dũng không nói gì nữa.