Lâm Hiểu Tuệ liếc cậu ấy: “Không chút vấn đề, nếu không sao người ta lại muốn cưới con gái nông thôn? Dù thế nào thì gặp trước rồi tính, dẫu sao cũng hơn ba mẹ tìm.”
Lâm Chí Dũng nghi hoặc nhìn Lâm Hiểu Tuệ: “Chủ kiến của chị từ bao giờ lại chuẩn thế?”
“Em thử bị ba mẹ bảo là cân ký bán xem, bảo đảm chủ kiến còn chuẩn hơn chị.” Lâm Hiểu Tuệ lườm Lâm Chí Dũng: “Đi về thôi! Chúng ta biến mất lâu vậy, có khi mẹ đang mắng đấy.”
Lâm Đại Tuệ là người đầu tiên kết hôn trong nhà họ Lâm. Lẽ ra phải bày vài bàn cho náo nhiệt nhưng nhà họ Lâm thật sự rất khó khăn. Nên Lâm Tân Sinh chỉ bày một bàn mời bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, đội trưởng đội của họ và người nhà của họ.
Hôm nay cậu lớn nhất, ba người cậu ngồi bàn trên, tiếp theo là đám bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, Lâm Tân Sinh ngồi sau cùng. Mấy người đàn ông vừa đủ một bàn, còn phụ nữ và trẻ con ngồi ở bàn khác. Tuy món ăn không bằng bàn của đàn ông, nhưng hôm nay xào rau có cho thêm dầu, còn có cả món thịt nên cũng ăn rất vui vẻ.
Lý Xuân Lan thấy Lâm Tuệ Tuệ ngồi đó ăn ngấu nghiến, chợt nhíu mày: "Đừng có lo ăn một mình, chăm sóc em họ của con với. Đúng rồi, anh hai của con chưa về à?"
Lâm Tuệ Tuệ liếc nhìn xung quanh: "Con không thấy anh ấy đâu hết, cũng không biết chị hai đi đâu rồi?"
Bây giờ Lý Xuân Lan mới nhận ra Lâm Hiểu Tuệ không ở đây, bà ta đến phòng cô tìm mà cũng chẳng thấy ai, con nhóc chết tiệt này, hôm nay bận như vậy mà không biết lại chạy đi đâu rồi.
"Xuân Lan, Hiểu Tuệ nhà cô đâu rồi?" Chị dâu cả nhà mẹ đẻ Lý Xuân Hoa đi tới.
"À, tôi bảo con bé lên núi hái vài quả dưa leo rồi, chị tìm con bé làm gì vậy?" Một ngày bận rộn như vậy mà trốn việc, nếu bị người ta biết thì không tốt, tiền sính lễ không cao.
"Không sao, nói với cô cũng được, cô biết nhà mẹ đẻ của tôi chứ, thôn Tiểu Kim Áo, tuy hơi hẻo lánh nhưng gần núi gần sông, không thiếu đồ ăn thức uống." Chị dâu cả nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người ngoài nghe lén, bà ta mới ghé sát bên tai Lý Xuân Lan, thì thầm: "Có người tìm tôi hỏi Hiểu Tuệ rồi, người ta sẵn lòng đưa một trăm năm mươi tệ tiền sính lễ."
Lý Xuân Lan nghe thấy nhiều tiền sính lễ như vậy thì hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn chị dâu cả: "Sao cậu ta lại đưa nhiều như vậy? Người có vấn đề gì sao?"
"Người không có vấn đề, chàng trai trẻ rất có sức sống, chỉ có điều…" Chị dâu cả kéo Lý Xuân Lan đến một nơi xa hơn, nói thì thầm: "Nhà người ta có hai đứa con trai, thằng cả lúc nhỏ bị sốt cao nên giờ ngốc nghếch, cũng không phải là không biết gì hết, chỉ giống như đứa trẻ bảy, tám tuổi. Họ nghĩ để Hiểu Tuệ gả cho thằng út, sau đó sinh cho bác cả một đứa con, như vậy đến khi cậu ta già thì sẽ có chỗ dựa."
"Có ý gì? Bảo Hiểu Tuệ sinh một đứa để làm con nuôi cậu ta sao?" Lý Xuân Lan không hiểu lắm: "Vậy thì không vấn đề, không phải chỉ là sinh thêm một đứa thôi sao?"
"Không phải." Chị dâu cả liếc nhìn xung quanh, bà ta sợ người khác nghe thấy: "Là sinh cho bác cả một đứa, con ruột của bác cả."
Lý Xuân Lan trừng mắt: "Chị nói gì?"
Chị dâu cả vội vàng bảo bà ta nói nhỏ thôi: "Cô hét cái gì, chẳng phải đang bàn bạc với cô sao? Cô nói xem, không có yêu cầu gì mà người ta sẵn lòng bỏ nhiều sính lễ như vậy để cưới vợ à? Nhưng Chí Quốc nhà cô cũng thật là, sao cứ đòi lấy Lý Quyên chứ? Hai trăm hai mươi đấy, có thể xây được hai gian nhà rồi."