“Nếu nói vậy, ba mẹ nhất định sẽ đồng ý. Chỉ cần đằng trai có nghề nghiệp, hoặc trong nhà anh ta có một người có việc làm, thì có lẽ ba mẹ cũng không cần sính lễ nữa.” Lâm Chí Dũng nói chắc như đinh.
Cũng phải, chỉ cần không ngốc thì sẽ phân biệt được, giữa sính lễ một lần và thường xuyên giúp đỡ thì bên nào mới hơn.
“Còn chưa biết được hay không, em đừng có để hớ ra đấy!” Nếu để truyền ra việc một cô gái chưa lập gia đình như cô đi chặn đường bà mối, khoan nói việc danh tiếng bị hủy, nhỡ đâu người bà mối giới thiệu là kẻ khuyết tật hoặc si đần, nếu cô không chịu thì chỉ có thể tìm mối ở tám thôn trong mười dặm này, mà tìm trong cảnh bị hủy danh dự thì sẽ rất bị động.
Lại chờ được một tiếng, hai người mới nghe tiếng nói chuyện từ xa tới gần. Lâm Chí Dũng híp mắt nhìn, sau khi xác nhận là mấy người Lý Hướng Đông thì gật đầu với Lâm Hiểu Tuệ một cái. Tiếp đó, Lâm Hiểu Tuệ và Lâm Chí Dũng chui ra khỏi bụi cỏ rồi cố ý bước chậm lại. Không bao lâu, hai người nhóm Lý Hướng Đông đã đuổi kịp bọn họ.
Lâm Chí Dũng nhìn Lý Hướng Đông, hào sảng nói: “Anh là đối tượng của Lâm Tú Chi phải không? Chào anh, tôi tên Lâm Chí Dũng, cũng là người của thôn Lâm Gia, còn đây là em gái tôi, tên Lâm Hiểu Tuệ.”
Lâm Hiểu Tuệ nghe hai chữ ‘em gái’ thì trừng mắt lườm cậu ấy một cái. Tên này lúc nào cũng muốn chiếm món hời. Sau đó cô lập tức cười nói: “Xin chào, nghe nói hôm nay anh tới để đưa sính lễ, thế định là ngày nào nhỉ?”
Lý Hướng Đông nghe hai người là người thôn Lâm Gia thì lập tức niềm nở đáp: “Chào các bạn, chào các bạn, tôi là Lý Hướng Đông. Tôi định là mùng hai tháng sau, đến lúc đó mời các bạn tới uống chén rượu mừng!”
“Có rảnh nhất định sẽ tới.” Lâm Chí Dũng tìm một chủ đề rồi vừa đi vừa tán gẫu với Lý Hướng Đông, dần dần bỏ bà mối tụt lại đằng sau.
Lâm Hiểu Tuệ thấy hai người kia đi xa, bấy giờ mới cười nói: “Chào thím, hai người là đang trở về thành phố nhỉ?”
Bà mối Vương đánh giá Lâm Hiểu Tuệ, khóe miệng hơi nhếch lên. Cái nghề của bà ấy là gì? Bà mối ngoài việc biết ăn nói thì còn phải có con mắt tinh. Ai với ai có xứng hay không, có chịu hay không, bà ấy nhìn phát là ra. Hồi nãy hai chị em này đi tới, bà ấy đã biết họ có ý định rồi.
Bà mối Vương còn đang do dự có nên gây khó dễ hay không, nhưng sau khi thấy ánh mắt trong suốt nghiêm túc của Lâm Hiểu Tuệ thì liền chọn nói thẳng: “Cô gái, tôi thấy cô là người thông minh nên không giả lả với cô nữa. Sao nào, thấy chị em cùng thôn được gả đến thành phố nên động lòng nhỉ?”
Cô gái này vừa nhìn liền biết là người rất có chủ kiến, hơn nữa gan cũng lớn, thế mà dám tự tới tìm mình. Nếu bà ấy cứ nói mấy câu giả lả đẩy đưa thì sẽ không có ý nghĩa.
Phần Lâm Hiểu Tuệ, từ đầu cô đã không muốn giấu giếm, giờ đối mặt với người tinh tường như bà mối Vương, bèn quyết định nói rõ ra môn ra khoai.
“Tôi biết, tôi cũng không mong tìm được người như anh Lý Hướng Đông. Chỉ cần người đó thân thể mạnh khỏe, mặt mày dễ coi một chút, ngoài ra thì gia cảnh với công việc kém chút cũng không sao. Chỉ cần thím đồng ý giới thiệu giúp tôi, tôi sẽ gửi thím hai đồng, gọi là có lễ.” Thấy ánh mắt do dự của bà mối Vương, Lâm Hiểu Tuệ liền bồi thêm: “Thím à, chỉ cần thím chịu giúp, mỗi năm tôi sẽ đưa thím hai đồng, đưa đủ mười năm. Thím thấy thế nào ạ?”