Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng

Chương 43: Anh còn về nhà nữa không

Hơn nữa, người như anh cô… ai biết được sau khi mình nói xong liệu anh ta có nhắm vào Phùng Dịch hay không?

Anh trai cô coi thường Tạ Tổ Căn và chắc chắn cũng coi thường cả Phùng Dịch.

Thậm chí, có khả năng anh trai cô còn thích Tạ Tổ Căn hơn Phùng Dịch một chút.

Kiếp trước, khi vừa mới biết cô và Tạ Tổ Căn hẹn hò, Khương Lợi Hải cũng không hài lòng nhưng ngoại trừ nói xấu Tạ Tổ Căn ngay trước mặt cô ra thì cũng không làm gì khác cả. Đợi sau này cô với Tạ Tổ Căn kết hôn rồi, Khương Lợi Hải còn dựa vào quan hệ của anh ta để vào được đội vận chuyển, nên càng không nói được gì hơn.

Khương Lợi Hải nói xấu về Tạ Tổ Căn với Khương Lệ Vân là vì muốn cho em gái biết đối phương không phải người tốt lành gì.

Kết quả em gái anh ta lại không buồn để ý đến Tạ Tổ Căn một chút nào hết khiến anh ta có một loại cảm giác như đấm một quyền vào đống bông vậy.

Khương Lệ Vân lại nói: “Anh, nếu như Tạ Tổ Căn hỏi anh thì anh cứ nói tạm thời em không muốn tìm đối phương.”

Cô vô cùng chán ghét Tạ Tổ Căn nhưng ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa có dự định gây ra chuyện lớn.

Cha của Tạ Tổ Căn quen biết rất rộng, mạng lưới quan hệ cực lớn, cô vẫn chưa thể đọ lại được.

Hơn nữa ở trong khoảng thời gian này, Tạ Tổ Căn hoàn toàn chưa làm gì cô cả.

Thay vì dây dưa với anh ta còn không bằng đi kiếm tiền sớm hơn một chút để còn tiện cải thiện sinh hoạt của mình.

Trong lúc nhất thời, Khương Lợi Hải lại không biết nên nói gì mới phải.

Anh ta thoáng có cảm giác không nên như vậy.

Khương Lệ Vân lại hỏi: “Anh, anh còn về nhà nữa không?”

Khương Lợi Hải nghĩ đến việc mình về nhà sẽ phải ở chung phòng với cha mẹ là lập tức không muốn đi nữa: “Thôi anh về lò gạch.”

Trước đây đối tượng của anh ta thường xuyên chế giễu anh ta đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn ở chung phòng với cha mẹ…

Biết ngay sẽ như vậy mà… Khương Lệ Vân vẫy tay với anh ta rồi quay về nhà.

Lúc cô về đến nhà thì đám người Khương Què và Khương Lệ Vũ vẫn chưa ngủ.

Thấy cô về, Ngô TIểu Xuân mở miệng hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Muộn lắm rồi, mọi người mau đi ngủ đi.”

Khương Lệ Vân nghe vậy mới dẫn Khương Lệ Vũ về phòng ngủ.

Trước đây ba chị em bọn họ ở chung một phòng, Khương Lệ Bình một giường, còn Khương Lệ Vũ và cô một giường.

Nhưng bây giờ Khương Lệ Bình đã đi lấy chồng rồi, cho nên cô với Khương Lệ Vũ có thể nằm mỗi người một giường.

Khương Lệ Vân nằm lên giường hỏi Khương Lệ Vũ ở trường học thế nào rồi.

Người gần gũi với Khương Lệ Vũ nhất chính là cô chị gái Khương Lệ Vân này, vừa hỏi đã nói xoen xoét không ngừng.

Khương Lệ Vân nghiêm túc lắng nghe, còn mỉm cười đáp vài tiếng, sau đó bất tri bất giác lại ngủ mất.

Bên ngoài nhà họ Khương, Phùng Dịch lén lút đi theo nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ trong bóng tối của nhà họ Khương rất lâu rồi mới lặng lẽ rời đi.

Tối nay Khương Lệ Vân ngủ vô cùng ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy thì trời vẫn chưa sáng.

Cô sờ làn da căng tràn trên gương mặt mình, lại một lần nữa dâng lên niềm vui sướиɠ từ tận đáy lòng.

Cô ngồi dậy, lần mò trong bóng tối để mặc quần áo rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Khương Què lớn tuổi nên ngủ ít, tầm này ông đã rời giường và đang ở trong bếp nấu cháo.

Khương Lệ Vân thấp giọng nói: “Cha ơi, con có việc phải đi lên thị trấn một chuyến, không ăn sáng đâu.”

“Ừa.” Khương Què đáp một tiếng.

Khương Lệ Vân nở nụ cười rồi đạp trong sương sớm, rời khỏi cửa nhà.

Chỗ bọn họ nhân khẩu tập trung, nhu cầu hàng hóa khá là cao, vì vậy mà mỗi ngày đều có chợ sớm.

Cho dù là ở công xã hay là trên thị trấn thì đều có chợ sớm cả, lần này Khương Lệ Vân đi chợ sớm trên thị trấn.