Chỉ với chút ít tiền đó… thi thoảng Khương Lệ Bình ăn vài ba bữa sang, mua ít đồ ăn vặt là cũng hết.
Giá vật ở thời điểm này so với tiền lương bình quân của một người mà nói thì thật sự rất cao.
Về phần anh trai Khương Lợi Hải của cô, công việc ở lò gạch vất vả, tiền lương cao, bây giờ thu nhập một tháng của anh ta cũng hơn trăm đồng.
Nhưng bởi vì anh ta không ăn ở tại nhà mà mua cơm ở lò gạch ăn, cộng thêm anh ta muốn kết đối phương cần phải chi tiêu khá nhiều, cho nên mỗi tháng chỉ giao về nhà sáu mươi đồng.
Khương Lệ Bình không chịu giao nhiều tiền hơn là vì số tiền mà Khương Lợi Hải giao lên so với số tiền lương mà anh ta nhận được mà nói là rất ít.
Khương Lệ Bình thấy Khương Lệ Vân chừa lại một phần trứng chiên mới mở mồm nói với giọng chua loét: “Em phần cho anh cả đấy hả? Ngày nào anh ấy cũng ăn uống no nê ở trong xưởng rồi, còn cần đến em nhớ nữa à?”
Khương Lệ Vân đáp: “Không phải để dành cho anh cả, em để tự ăn.”
Khương Lệ Bình chẳng thèm tin.
Khương Què thì không quản mấy việc này, Khương Lệ Vũ chỉ mải ăn cơm.
Có mỗi Ngô Tiểu Xuân là thấp giọng nói: “Mẹ không ăn được nhiều trứng gà như vậy đâu, A Bình, A Vân, hai đứa chia nhau đi.”
Lúc Khương Lệ Vân chia trứng gà đã chia cho Ngô Tiểu Xuân nhiều nhất, còn cô với Khương Lệ Bình được chia ít nhất.
Cô nói: “Mẹ cứ ăn phần của mẹ đi, bác sĩ đã nói rồi, mẹ phải ăn ngon một chút còn bổ sung dinh dưỡng nữa.”
Bắt đầu từ lúc cô có trí nhớ thì Ngô Tiểu Xuân vẫn luôn bệnh tật triền miên.
Chỉ riêng mỗi chuyện kỳ kinh nguyệt dài này thôi, có đôi khi khám bệnh, uống Vân Nam bạch dược sẽ đỡ được một khoảng thời gian, nhưng qua khoảng thời gian ấy sẽ lại tái phát…
Tóm lại là cứ lặp đi lặp lại, mãi mà không tốt lên được.
Nếu như điều kiện gia đình của bọn họ tốt, có thể cho Ngô Tiểu Xuân ăn uống tốt hơn để bổ sung dinh dưỡng thì tình hình sức khỏe của bà chắc hẳn sẽ tốt lên rất nhiều, đáng tiếc là điều kiện gia đình kém, Ngô Tiểu Xuân còn có thói quen nhường đồ ngon cho người khác…
Nhưng cho dù là thế thì mãi đến tận mười năm sau, sau khi Khương Lệ Vũ mất tích thì bà mới không thể chống đỡ được mà qua đời, nếu bắt đầu chú ý ngay từ bây giờ thì chắc hẳn có thể từ từ bồi bổ cho bà.
Khương Lệ Vân dự định lát nữa sẽ đi mua con gà về hầm cho Ngô Tiểu Xuân.
Kiếp trước vào thời điểm này, cô cũng không nỡ tiêu nhiều tiền để mua con gà ăn mà chỉ luôn nghĩ phải gom tiền, phòng ngừa những lúc có chuyện bất trắc.
Nhưng bây giờ đã trọng sinh rồi, biết tiếp theo đây tiền sẽ càng lúc càng mất giá nên suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi.
Cô sẽ không tiêu tiền lung tung vì dù sao cô cũng còn muốn làm ăn kinh doanh nữa, cần phải có tiền vốn.
Nhưng tiền nên tiêu cũng không thể không tiêu.
Huống chi hôm nay chính là ngày cô trọng sinh, cũng phải ăn mừng một chút chứ.
Khương Lệ Vân chan canh cải vào bát cơm, một hơi ăn hết liền hai bát cơm to, nhưng người khác cũng ăn rất nhiều, chỉ có mỗi Ngô Tiểu Xuân là dạ dày bé nên ăn ít.
Ăn cơm xong, Khương Lệ Bình đã mang theo một túi đựng đầy rau xanh, đạp xe đạp trở về thị trấn.
Cô ta vốn không có xe đạp nhưng sau khi kết hôn, cha chồng đã mua cho cô ta một cái.
Khương Lệ Vân rửa bát đũa xong xuôi mới cầm cái cốc tráng men đựng trứng gà chiên đi đến lò gạch trên công xã thăm Phùng Dịch.
Lò gạch của công xã cách nhà bọn họ hơi xa nhưng không tính là xa cho lắm, đi bộ mất khoảng bốn đến năm mươi phút, còn đạp xe chỉ cần mười mấy phút mà thôi.